Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 110 - tìm kiếm sự giúp đỡ




Sau khi mụ điên kia bị lôi ra khỏi đây, cô thở dài quay sang nhìn mẹ mình

Gϊếŧ Lạc Y Y là điều mẹ muốn sao?

Bà thật tình không hề muốn điều đó xảy ra. Nhưng quả thật lúc đó ngoài nghe theo cách mà Thanh Thanh nói, thật sự không còn cách nào khác

Lê Phương Kiều trước giờ trải qua vô vàng khó khăn. Có bao nhiêu sóng to gió lớn mà bà chưa gặp?

Luôn nhắc bản thân không được vì tình mà liên lụy người vô tội

Sao bây giờ lại thành thế này?

Lúc ra khỏi biệt thự, bà chột dạ không dám quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang la thét thất thanh cầu xin sự giúp đỡ

Từ lúc đó … bà đã sai rồi sao?

Nếu như cố gắng giúp cô ấy, thì hiện tại trong lòng bà chắc sẽ không áy náy

Lê Phương Kiều ơi Lê Phương Kiều, mày lúc nào cũng tự nhận bản thân mình công bằng chính trực. Có nực cười hay không?

Bạch Diệp Phi Yến muốn đến biệt thự cứu Y Y, nhưng cô chỉ có 1 mình

Dù điều động thêm người, thì chẳng ai dám đến tìm anh hai gây sự. Hơn nữa, lúc nãy anh ấy cũng đã bảo không cho cô đặt chân đến … dù có tới nơi, cũng bị đuổi đi thôi

Nhưng nếu không nhanh, thì Y Y phải làm sao?

Oa!!! Nhức đầu quá đi!!!

Bạch Diệp Phi Yến mặt nhăn mày nhó đưa tay tự làm rối mái tóc của mình

Cô hết cách rồi sao? Chẳng lẽ trên đời này không còn ai có thể chống đối lại quyền thế của anh hai?

Haizzzz … mẹ còn không cản được, thì làm gì có …

Khoan đã … hình như có 1 người

Bạch Diệp Phi Yến trong đầu loé lên tia sáng

Cô nhanh chóng lái xe đến trung tâm thành phố, tìm căn biệt thự sang trọng nhất rồi chạy vào

Bảo vệ nhận ra liền nhanh chóng cho cô vào, còn không quên cung kính

Tam tiểu thư, chào

Cô chạy xe vào trong, kiến trúc phương Đông của nơi này khiến cô cảm thấy dễ chịu

Nhanh chóng để xe ở ngoài rồi đá cái cửa chính, kèm theo giọng nói chói tai

Không xong rồi!!! Giang hồ có biến!!!

Người bên trong biệt thự nhìn thấy cái cửa làm bằng gỗ quý bị đá cũng không có chút xót xa. Điềm nhiên ngồi ăn cơm như thường

Bạch Diệp Phi Yến thấy họ tỉnh bơ liền nhanh chóng xông đến

Anh!!! Anh phải giúp em chuyện này

Cô chạy ra sau lưng lay lay bờ vai rộng của người đàn ông. Đổi lại là 1 nụ cười cưng chìu

Thẻ của anh tất cả đều nằm trong tay chị dâu em, không có tiền, chỉ còn cái mạng này cũng là của chị dâu em

Bạch Dạ Phi Long uống ngụm trà, xấu xa nhìn vợ mình đang ngồi bên cạnh

Lâm Doãn nghe thấy lời nói của hắn, lông tơ dựng hết lên. Gương mặt xinh đẹp méo mó đáng thương

Thôi im đi, tởm chết đi được

Bạch Diệp Phi Yến nhìn anh cả và chị dâu của mình mà khó chịu trong lòng. Cô tới xin sự giúp đỡ, chứ không phải đến để ăn cẩu lương. Bớt bớt lại đi!!!

Ai da! Đừng có đùa nữa, em không đến mượn tiền. Lần này là việc ảnh hưởng đến tính mạng!!!

Bạch Dạ Phi Long kéo em gái mình xuống cái ghế bên cạnh, xoa xoa đầu trấn an

Bình tĩnh đi, trời có sập anh cũng giúp em gánh. Còn nếu đến mượn thẻ thì về đi, không có đâu

Anh im đi! Em là nghiêm túc, không mượn tiền, cũng không lấy đồ nhà anh đi!!!

Vậy nói đi

Cô thật muốn đánh cái ông anh này vài cái. Chị dâu chắc khổ tâm lắm

Bạch Diệp Phi Yến vào vấn đề chính, lập tức kể hết đầu đuôi ngọn ngành

Sau khi nghe xong, hắn đăm chiêu

Nhìn thấy lão chồng cứ ngồi đó chẳng thèm lên tiếng, Lâm Doãn ngồi bên cạnh đá ống khuyển hắn 1 cái rồi thúc giục

Anh không trả lời còn nghĩ ngợi cái gì vậy

Hắn nhìn em mình, sau đó nói

Chuyện này anh tạm thời không giúp được

Tại sao? Đến anh mà còn không giúp thì em chẳng còn cách nào nữa

Cô cố gắng tỏ ra đáng thương

Lúc nãy suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Vì cảm thấy không liên qua đến mình nên không muốn giúp?

Bang chủ lắc đầu

Ký hợp đồng, bỏ trốn, còn bị bắt về … chuyện này em không cảm thấy … có chút quen quen hay sao???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.