Chủ Tịch, Chúng Ta Chia Tay Rồi

Chương 36: Ngoại truyện(4): CẢNH NAM & LƯU MỸ NGỌC




Sau đó không lâu, Cảnh Nam và Lưu Mỹ Ngọc sắp xếp cho phụ huynh hai nhà gặp nhau. Ba mẹ của Lưu Mỹ Ngọc vốn dĩ đã ly hôn và có cuộc sống riêng đang rất hạnh phúc nên đối với cuộc hôn nhân này của cô họ không để tâm cho lắm. Lưu Mỹ Ngọc cũng biết điều đó nhưng mà cô chỉ cần họ dự hôn lễ của cô cho có lệ, đủ hai bên gia đình là được.

Ông bà Cảnh sau khi biết hoàn cảnh của Lưu Mỹ Ngọc thì ngày càng yêu thương cô hơn. Cảnh Nam thì không phải nói, độ sủng vợ của anh ngày càng tăng chứ không có dấu hiệu giảm bớt.

Ngày hôn lễ diễn ra, mọi người đều có mặt đầy đủ chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới này.

“Mẹ ơi, mẹ đẹp quá!” tiểu Hiên liên tục khen ngợi Lưu Mỹ Ngọc

“Thế còn ba? Ba có đẹp trai không?” Cảnh Nam hỏi tiểu Hiên

“Dạ có ạ!”

“Tiểu Hiên, hôm nay cậu thấy mình đẹp không? Mẹ hôm nay cho mình mặc đầm công chúa, ba còn kêu thợ làm tóc tới làm cho mình nữa.” tiểu An vui vẻ chạy tới chỗ tiểu Hiên

“Có! Tiểu An xinh nhất hôm nay luôn!”

“Con trai, con thật biết nịnh tiểu An nha.” Lưu Mỹ Ngọc cười nói

“Ba bảo nếu muốn sau này cưới tiểu An thì con phải khen tiểu An xinh đẹp.”

“Anh dạy con thế sao?” Lưu Mỹ Ngọc nhìn Cảnh Nam hỏi

“Đúng vậy đó, bà xã. Thời buổi bây giờ con trai khó kiếm vợ lắm! Anh phải chỉ cho nó vài chiêu giữ con dâu mới được.”

“Anh thật là…” Lưu Mỹ Ngọc bó tay với Cảnh Nam

Lục Minh và Kiều Lam lúc này đi tới chỗ của Cảnh Nam và Lưu Mỹ Ngọc,

“Chúc mừng đám cưới!” Kiều Lam vui vẻ nói

“Cám ơn cậu Lam Lam!”

“Này Minh, xem ra tương lai hai nhà chúng ta là thông gia rồi.” Cảnh Nam lên tiếng

“Để xem con trai cậu có bản lĩnh như nào đã.”

“Đừng xem thường tiểu Hiên nhà mình.”

Cả bốn người lớn thì cười đùa với nhau, tiểu Hiên kéo tiểu An ra một góc và nói

“Tiểu An, cậu phải hứa sau này phải cưới mình đó nha. Tiểu An chỉ là của mình thôi.”

“Được, mình hứa. Mình là của tiểu Hiên.”

Thế là từ giây phút ấy có gì đó chớm nở trong lòng của hai đứa trẻ. Có lẽ đó là tình yêu thuần khiết nhất.

__________________

Cuộc sống hôn nhân của Cảnh Nam và Lưu Mỹ Ngọc phải nói là vô cùng hạnh phúc.

Mỗi ngày cứ 5 giờ chiều là Cảnh Nam đều sẽ có mặt tại nhà với cô,

“Bà xã, anh về rồi đây.”

“Nam, anh về rồi, anh mau đòi lại công bằng cho em!”

“Sao vậy? Có chuyện gì sao bà xã?”

“Tiểu Hiên thằng bé dụ em chơi mạt chược. Em thua sạch tiền rồi. Cũng tại anh, ai bảo ngày thường dạy nó chơi làm gì. Giờ nó thắng em rồi.”

“Rồi lỗi tại anh hết. Anh dắt em đi mua sắm nhé?”

“Vâng. Mai mình đi nha!”

“Được thôi, ngày mai anh đi với em.” Cảnh Nam nói xong liền hôn lên môi Lưu Mỹ Ngọc một nụ hôn

“Ba mẹ, hai người có thể ngưng ân ái trước mặt trẻ nhỏ được không vậy?”

“Tiểu Hiên à, con tốt nhất là nên lớn nhanh và cưới tiểu An đi. Để ba mẹ tận hưởng không gian hai người.”

Tiểu Hiên đôi lúc thắc mắc không biết trước đây lúc mới nhận cậu thì ba Cảnh Nam cưng cậu lắm! Từ ngày kết hôn với mẹ xong thì liền thay đổi 360 độ. Suốt ngày chỉ biết phát 'cơm' cho cậu ăn.

_________________

Nói về độ sợ vợ có lẽ Cảnh Nam thứ hai thì không ai dám giành thứ nhất. Có một lần Lục Minh và Cảnh Nam phải đi tiếp khách trong quán bar. Không biết sao mà Lưu Mỹ Ngọc biết được chuyện này, liền nổi cáu với Cảnh Nam

“Anh đi mà kiếm mấy cô gái ngực to mông to mà ôm ấp!”

“Bà xã, không có mà. Anh thề anh chỉ vào đó bàn chuyện làm ăn.”

“Bàn chuyện làm ăn gì mà vào bar chứ? Rõ ràng anh vào đó tìm của mới lạ.”

“Bà xã à, anh sai rồi. Em tha lỗi cho anh đi, anh hứa lần sau không vào đó nữa.”

“Anh đi mà ôm gối ra sofa hoặc qua phòng khác ngủ đi! Tối nay anh mà dám lẻn vào phòng em liền ôm con bỏ đi!”

“Anh biết rồi, đêm nay anh sẽ ngủ ở sofa. Em đừng bỏ anh đi nữa mà!”

“Đây, gối đây, cho anh thêm cái mền. Rồi cút đi!” Lưu Mỹ Ngọc vừa tức giận nói vừa quăng mền gối cho Cảnh Nam

Cảnh Nam chie đành nhẫn nhịn qua phòng tiểu Hiên ôm con ngủ đêm nay mà thôi.

Tính là ôm tiểu Hiên ngủ ai mà ngờ thằng con trời đánh của anh lại không chịu

“Ba đừng ôm con. Tiểu An mà biết sẽ hiểu lầm. Người con chỉ có tiểu An ôm thôi. Con không muốn như ba bây giờ bị mẹ đuổi ra khỏi phòng đâu.”

“Rồi rồi. Có cho ba cũng không thèm ôm con. Ba chỉ ôm vừa tay mỗi vợ ba thôi.”

Thế là đêm đó Cảnh Nam chịu uất ức ôm đầu gối đi ngủ chứ không được ôm cô vợ bé nhỏ đi ngủ.

Cứ ngỡ cuộc sống sau hôn nhân của Cảnh Nam thế nào, ai ngờ cũng chỉ là tên đàn ông thương vợ con và mãi sống ở kiếp thê nô.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.