Trong hai ngày ngắn ngủi, nhà họ Chu nghiêng trời lở đất, bà nội Chu càng thêm già nua, như thể không còn sức để cử động. Từ lúc Chu Kính Nhân dùng phương pháp nửa cưỡng chế nửa van xin để "lấy" được phương thuốc trong tay các vị trưởng bối, đến khi đưa đến nhà họ Chương, bà nội Chu cũng tránh ở trong phòng không lộ diện. Trong lòng mẹ Chu rất hận mẹ chồng, vốn không muốn nói chuyện với bà nội Chu, đừng nói đến hầu hạ ân cần như ngày trước, huống hồ mẹ Chu cũng không còn sức lực. Nhìn thấy Chu Kính Thanh mặt mũi trắng bệch hôn mê không tỉnh, ngoài việc rơi nước mắt, bà cũng không thể làm gì, rất hoảng loạn. Sau đó bà nhớ đến lời ông thầy bói ngày trước, vội vàng đi xem bói, lại đoán được một chữ tốt, bà mới yên tâm phần nào, vực dậy tinh thần chăm sóc Chu Kính Thanh, nhưng cũng không làm được gì. Chu Kính Thanh hôn mê bất tỉnh, nhiều nhất cũng chỉ có thể lau người, thỉnh thoảng đút chút nước giúp hắn, bà muốn khóc cũng không còn nước mắt, chỉ cầu khấn trời cao nhân từ, tha cho hắn một con đường sống. Chu Kính Nhân mất đi phương thuốc, nhưng người còn chưa khỏe lại, lại đắc tội với tất cả các gia đình trong họ, trong lòng trầm ngâm khó mà tưởng tượng, nhìn thấy mẹ hắn khóc lóc thảm thương lại càng thêm buồn bã. Tuy Chu Tú Mẫn không rõ tốt xấu, cũng bị không khí trong gia đình làm khủng hoảng bất an, cô ấy xin cô Trịnh nghỉ hai ngày. Bình thường cô Trịnh sẽ không quan tâm chuyện riêng của người khác, lúc đó lại bất ngờ hỏi một câu: Anh trai em có chuyện rồi? Tùy em vậy. Khiến Chu Tú Mẫn lúng túng không thôi, chỉ cảm thấy cô Trịnh thật sự là yêu quái biến hình, nếu không tại sao chuyện gì cô Trịnh cũng biết?
Cô Trịnh cũng không phải yêu quái biến hình, cô Trịnh cũng không có năng lực dự đoán tương lai như thầy bói toán, là vấn đề logic cộng thêm trực giác sắc bén mà đưa ra kết luận: Khoa bọn họ rất nghiêm khắc với việc nghỉ phép, tuy khóa trên nhàn nhã hơn so với khóa dưới rất nhiều, nhưng cũng nghiêm túc đóng cửa. Chắc chắn Chu Tú Mẫn cũng rõ điểm này, không xảy ra chuyện lớn chắc chắn không dễ dàng xin nghỉ. Hơn nữa, nhà họ Chu làm nghề gì chứ? Thương nhân kết hợp trộm cắp, rất dễ xảy ra chuyện bất trắc, hơn nữa thời gian cô gái mặt trắng ở nơi này... Đơn giản mà nói, cô Trịnh đang... đoán bừa, nhưng không biết trong con mắt của học trò lại biến thành bóng đen "Cô Trịnh là yêu quái biến hình".
Chu Tú Mẫn cũng không nói gì với Chu Sa, muốn nói nhưng không biết nói từ đâu, chỉ nói trong nhà có chút chuyện, muộn một chút mới có thể quay lại, để cô yên tâm, mọi thứ vẫn ổn. Chu Sa biết chắc chắn không thể không có chuyện, nhưng Chu Tú Mẫn không nói, Chu Sa cũng không có cách nào, chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện an ủi cô ấy, nhưng mỗi lần Chu Tú Mẫn nghe điện thoại đều vội vội vàng vàng, khiến cho Chu Sa sợ làm phiền trở ngại đến cô ấy nên không dám gọi nhiều, chỉ tự mình lo lắng sốt ruột.
Ở bên này, dựa theo yêu cầu của cô chủ Chương, Oa Oa bắt đầu điều trị cho Chu Kính Nhân, bên cạnh Oa Oa vẫn có bốn người vệ sĩ cao to lực lưỡng, người vệ sĩ thay mặt Oa Oa nói chuyện rồi bế cô ấy đi hôm qua đã không thấy đâu nữa, đổi thành một người cao gầy, cô ấy cũng không có biến hóa gì, vẫn u buồn trầm lặng. Oa Oa dùng châm cứu cùng thuốc điều trị cho Chu Kính Thanh. Trước tiên là châm cứu, Chu Kính Nhân nhìn thấy chiếc kim châm dài nửa mét, to nhỏ đủ các loại, không chút do dự bắt đầu hành động trên cơ thể "nở hoa" trắng bệch của Chu Kính Thanh, vừa nhanh vừa chính xác cắm xuống, không đến mười năm phút đã biến Chu Kính Thanh thành con nhím. Khi thực hiện những động tác này, trên mặt Oa Oa cũng không có bất kì cảm xúc nào, chỉ như một con búp bê vải có sinh mệnh mà không phải một con người. Chu Kính Nhân sợ tới nhũn người, điều duy nhất hắn có thể an ủi bản thân có lẽ là: Chí ít nhìn rất thành thục, rất kĩ thuật. Trong lòng hắn có nghi hoặc, lại không dám chất vấn, chỉ đành giương mắt nhìn người khác giày vò cơ thể em trai mình, trong lòng vô thức hối hận vì đã quan sát người ta làm việc. Trong lòng hắn có một loại suy nghĩ thế này: Tôi cho cô một khoản tiền lớn, cô phải đem hết khả năng của mình cho tôi xem. Nhưng thật đến lúc tôi tận mắt chứng kiến, lại thấy khó chịu như bị kiến bò toàn thân. Đây chính là chuyện khó chịu nhất, hắn khó chịu là điều đương nhiên. Oa Oa châm cứu cho Chu Kính Thanh xong, hờ hững cắt cổ tay, máu chảy được nửa bát sứ, sau đó Oa Oa cũng không bịt lại vết thương trên tay, rót máu lên ở những chỗ vừa được châm cứu, sau đó dùng ngón tay, bàn tay từ từ, từ từ xoa cho đều. Làm xong tất cả, mới ung dung rửa sạch tay, để vệ sĩ bịt lại. Oa Oa làm tất cả xong, vẫn im lặng như lúc trước... hoặc nói là, lạnh nhạt? Giống như không có cảm giác, lại như quen tay đến tê liệt, ngược lại Chu Kính Nhân đứng một bên sợ đến... Tuy hắn đã sớm thấy Oa Oa đút máu cho Chu Kính Thanh, nhưng chỉ là một chút, mà cả một bát này, đâu chỉ phải một chút so với một chút ngày hôm đó. Hắn không nhịn được mà hỏi, âm thanh giả vờ bình tĩnh, bất kì ai nhìn thấy người khác không chút do dự cắt nửa bát máu cơ thể người đó chỉ sợ đều không thể dửng dưng đúng không? Hắn mơ hồ nghĩ.
"Cô Chương... đây là..." Hắn còn chưa nói hết, nhưng mục đích của bản thân đã được biểu đạt rõ ràng. Đương nhiên Oa Oa nghe hiểu, có lẽ "người đại diện" không có mặt, cô ấy không thể không tự mình nói chuyện, ngay cả nói chuyện cũng mang theo vẻ yếu ớt mệt mỏi đến cùng cực: "Trong da thịt anh ta có trùng, những con trùng này thích hút máu, hút máu của tôi sẽ bị độc chết, qua một thời gian, móc ra là được."
Chu Kính Nhân sớm đã nhận thấy cô Chương quả thật khác biệt với mọi người, khác biệt ở đây chính là máu. Làm một phép so sánh, nếu hắn cắt ra nửa bát máu của mình xoa lên người Chu Kính Thanh, kết quả đạt được, đương nhiên không thể bằng Oa Oa người ta. Mỗi năm nhà họ Chương dùng một khoản cực lớn để nuôi dưỡng cô ấy xem ra không phải không có nguyên nhân, nhưng cô gái "không giống mọi người" lại đáng giá tới ngàn vàng không hết. Chỉ là có lẽ cô Chương đây sắp chết là sự thật, nhìn sắc mặt, cơ thể này, còn có những cái run rẩy yếu ớt lúc phát độc. Tuy hắn không nói, nhưng có thể nhìn được. Nhà họ Chương chỉ sợ sớm đã rõ chuyện này, nếu không cũng không lấy bảo bối này ra giao dịch. Tác dụng cuối cùng. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại nảy sinh một cảm giác thương hại đồng cảm với cô gái tên Oa Oa này. Nếu có thể, hắn thật sự cũng không muốn giày vò người ta, nhưng tính mạng của thằng ba ngàn cân treo sợi tóc, cho nên hắn không thể không nhẫn tâm, giả vờ như không có chuyện gì, gật gật đầu, "Ồ... là vậy sao... làm phiền cô Chương rồi." Hắn càng hối hận vì bản thân đã ở lại chỗ này, biết nhiều việc như thế. Có một số chuyện, không biết vẫn tốt hơn.
Oa Oa giống như hiểu được tâm tư của hắn, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm hắn, Chu Kính Nhân bị cô ấy nhìn, chỉ cảm thấy tâm tư của hắn, suy nghĩ của hắn bị người ta xuyên thấu, vô cùng lúng túng. Nhưng Oa Oa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Sau này, ông đừng xem nữa. Cô ấy nhận đồ của các ông, đương nhiên sẽ làm được." "Cô ấy", đương nhiên là chỉ cô chủ Chương, đương nhiên sẽ làm được... có lẽ là chỉ việc cứu Kính Thanh? Đầu óc Chu Kính Nhân sắp hôn mê rồi, thế là chắp tay, khách khí nói: "Nào có, cô Chương nặng lời rồi. Tất cả nhờ vào cô."
Oa Oa không nói tiếp, co vào lòng vệ sĩ, bộ dạng cực kì mệt mỏi rời đi. Chu Kính Nhân lại nghĩ tới lời của bà nội hắn, cô Chương này được nuôi dưỡng bằng độc, đều nhờ tới viên giải độc để khắc chế, nhiều năm như thế, năng lực kháng độc bị bào mòn, chất độc... tích tụ cũng không ít. Nếu mỗi lần điều trị đều dùng đến máu, vậy... mất máu... cộng thêm chất độc... hắn không dám nghĩ thêm, không dám đào sâu, chỉ cảm thấy nếu nghĩ nhiều hơn một chút, da đầu sẽ tê dại.
Hắn đang thất thần, mẹ Chu lại run rẩy cầm một tờ giấy chạy đến, "Kính Nhân, con xem đi!"
Mẹ Chu đợi châm cứu xong mới vào phòng, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Chu Kính Thanh, bên trên dày đặc tơ đỏ, nước mắt lại trào ra. Bà vừa mặc áo cho hắn vừa oán trách bản thân mệnh khổ, một đứa con trai đã đi rồi, một đứa lại nằm đây, nhưng không ngờ sờ được tờ giấy bên cạnh, ngẩn người một lúc, nhanh chóng đem đến cho Chu Kính Nhân, trên giấy có viết: Giữ tôi lại!
Nhìn nét chữ tương đối thanh tú, hiển nhiên là chữ của phụ nữ, vừa vào phòng chỉ có Oa Oa, cũng chỉ có cô ấy có cơ hội tiếp xúc với Chu Kính Thanh. Là Oa Oa để lại sao? Có ý gì? Chu Kính Nhân mơ hồ, hắn muốn hỏi Oa Oa có chuyện gì, nhưng mỗi lần đám vệ sĩ đều không rời cô ấy nửa bước, hắn không có cơ hội, chỉ đành giữ lại trong lòng, dự định đi bước nào hay bước đó.
Qua hai ngày, Chu Kính Thanh tỉnh rồi, tuy còn yếu ớt, nhưng cũng đã tỉnh. Người nhà họ Chu vui mừng khôn xiết, đặc biệt là mẹ Chu, vui mừng lại rơi nước mắt. Lúc đó, cô chủ Chương đề nghị dẫn Chu Kính Thanh về Phượng Xuyên điều trị. Chu Kính Nhân biết ý của cô chủ Chương, một là muốn nhanh chóng về nhà nghiên cứu phương thuốc, hai là giữ lại Chu Kính Thanh để đề phòng phương thuốc nhà họ Chu xảy ra "ngộ nhỡ". Chu Kính Nhân vốn không biết làm sao, việc điều trị của Chu Kính Thanh vẫn phải dựa vào người ta, nhưng Oa Oa đã "chỉ thị" cho hắn, có ý của Oa Oa rồi, trong lòng hắn sáng rọi, kiên trì, kiên quyết không chịu, hơn nữa biểu hiện phẫn nộ đến cùng, khí thế hung hăng: "Cô chủ Chương, phương thuốc tôi cũng đưa cô rồi, cô muốn làm thí nghiệm tại chỗ, chúng tôi cũng có thể thí nghiệm cho cô xem, bây giờ Kính Thanh đã như thế này, đừng nói đến việc cơ thể có thể di chuyển hay không, ngược lại cô cũng nên cho tôi một chút an tâm chứ?"
Cô chủ Chương trầm ngâm, tâm tư của Chu Kính Nhân đương nhiên cô hiểu, nhưng tâm tư của cô, người ta lẽ nào không rõ? Cô chủ Chương nhìn Oa Oa, Oa Oa không tính là một tay cô nuôi lớn, nhưng đã theo cô nhiều năm như thế, cho dù là... Oa Oa có lẽ sắp thành phế vật. Bất luận thế nào cô cũng không nỡ bỏ lại Oa Oa. Cho dù người thiết kế, làm ra giao dịch này là cô, nhưng đó cũng là tình thế ép buộc mà thôi, nhà họ Chương tổn thất quá lớn với ngôi mộ kia, dù thế nào, cô cũng phải vớt vát một phen. Oa Oa đã vô dụng rồi, dùng một thứ vô dụng để đổi lấy một giao dịch lợi ích là chuyện đương nhiên. Nhưng, chẳng qua đó là lí trí, còn tình cảm, cô vẫn không muốn từ bỏ Oa Oa, cho nên dẫn Chu Kính Thanh cùng quay về là biện pháp tốt nhất. Nhưng Oa Oa lại mở miệng: "Không thể động. Em ở lại." Câu nói này nói rất rõ ràng, cô chủ Chương tiếc nuối mang theo chút buồn bã nhìn cô ấy, mặt Oa Oa không cảm xúc, nhìn không ra suy nghĩ. Chu Kính Nhân nghe Oa Oa nói chuyện, lại thở phào một cái, xem ra cô gái tên Oa Oa này, cũng không hòa hợp với cô chủ Chương đến thế. Nhưng, dù quan hệ của hai người thế nào, Oa Oa có thể ở lại, có thể quyết định bản thân, đây ít ra là chuyện tốt, không cần lo lắng nhà họ Chương gây chuyện.
Cô chủ Chương rất lâu không lên tiếng, chỉ dùng một ánh mắt u buồn nhìn Oa Oa, Oa Oa chỉ rũ mi cúi đầu, không nói không rằng, cô đau khổ nhắm mắt, đưa ra quyết định cuối cùng: Vậy thì thế đi!
Oa Oa nghĩ trong lòng: Vậy thì thế đi! Cô ấy yêu thương tôi, nhưng lại là người phụ nữ đặt lợi ích lên hàng đầu.
Cô chủ Chương lưu lại cho Oa Oa bốn người vệ sĩ, trong đó không có A Sâm, Oa Oa cũng không yêu cầu, ngay đến cả khi tiễn cô chủ Chương đi, cùng những lời dặn dò không yên tâm của cô, Oa Oa vẫn không có biểu cảm, ngược lại cô chủ Chương càng thêm buồn bã, thậm chí còn sinh ra một loại tâm tư giống như hối hận. Cô muốn xoa xoa mặt Oa Oa, nhưng Oa Oa, lại, tránh đi. Cô nhìn bàn tay giữa không trung của mình rất lâu không lên tiếng, trong lòng nghĩ: Em ấy hận mình. Cô cũng không nói gì, quay người rời đi. Oa Oa cũng chầm chậm, chầm chậm rời khỏi sảnh sân bay. Bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, Oa Oa ngửa mặt lên, khẽ híp mắt nhìn, lộ ra biểu cảm say mê. Vệ sĩ cũng không giục cô ấy, chỉ để cô ấy vui vẻ. Ngược lại Chu Kính Nhân không kiên nhẫn. Oa Oa chầm chậm rút ra một tờ giấy được gấp lại trong ngực đưa cho hắn, "Ông đi chuẩn bị đi, tôi đi loanh quanh." Rồi đi theo vệ sĩ của Oa Oa. Chu Kính Nhân có chút buồn bực, nhưng không dám chậm trễ với yêu cầu trên mảnh giấy của cô ấy, lập tức đi chuẩn bị. Oa Oa yêu cầu đổi một căn nhà lớn yên tĩnh, có phòng đơn, có sân vườn, Chu Kính Nhân tìm được một biệt thự phù hợp với yêu cầu của cô ấy, lập tức cử người đến biệt thự quét dọn, cẩn thận di chuyển Chu Kính Thanh đến đó. Oa Oa yêu cầu một lượng thuốc lớn, hắn cũng vội vã cho người đi mua, rồi bảo người nhanh chóng xây dựng mấy chiếc lò lửa lớn ở trong sân. Đương nhiên, tất cả những thứ này không cần hắn tự mình động tay, hắn chỉ cần phân phó người là được. Cuối cùng hắn cũng dành ra được thời gian nói chuyện cùng Hổ Tử, người đã đi cùng Chu Kính Thanh – lúc đó Chu Kính Thanh còn ở nhà riêng, chưa chuyển qua biệt thự – mấy ngày này hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, đầu tiên là cầu ông cầu bà cầu cô chủ Chương cứu người, sau đó nghĩ cách lấy được phương thuốc, sau đó nhìn thấy Oa Oa, căn bản không cần đến hắn, mới khó khăn thở dốc một cái. Gặp lại Hổ Tử, nghĩ tốt xấu gì người ta cũng cứu em trai mình, đương nhiên nên cảm ơn cho tốt, nhưng hiện tại phải làm rõ xem bọn hắn đã xảy ra chuyện gì.
Hổ Tử cũng không rõ, hoặc là hắn sợ hãi đến không nhớ nổi. Vốn lúc đầu mọi thứ rất ổn, bọn họ thuận lợi xâm nhập vào trong mộ, bên trong có không ít châu báu quý hiếm, bọn họ đương nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng không biết Lão Khưu đụng phải cái gì khiến cơ quan khởi động, một mũi tên bắn ra đâm thẳng vào bụng khiến Lão Khưu chết rồi. Hắn và Thạch Đầu hai người sợ đến tè cả ra quần, nghĩ tới đã thu hoạch không ít, liền muốn ra ngoài, nhưng Chu Kính Thanh không chịu, nói bên trong nhất định còn có đồ đáng tiền, muốn đi sâu vào trong. Bọn họ chỉ đành đi theo, kết quả một đường thấy không ít xác chết, đều mục nát đen ngòm. Thạch Đầu kiên quyết muốn rời đi, hắn cũng khuyên Chu Kính Thanh rời đi, Chu Kính Thanh có chút dao động, ba người men theo con đường vừa vào, kết quả tìm đi thế nào cũng không thấy đường ra, ngay cả căn phòng châu báu ban nãy cũng không thấy. Ba người tìm đường đều sắp phát điên rồi, cuối cùng Chu Kính Thanh chạm vào bờ tường có mũi tên. Lúc đó Hổ Tử đi đằng sau, không bị thương, nhưng Thạch Đầu và Chu Kính Thanh đều bị thương. Sau đó bọn họ men theo hướng của tường tên mà đi, không ngờ lại lần được đường hầm, ba người đào hơn nửa ngày mới tìm được lối ra, sau đó bọn họ xuống núi, nghĩ cách nhanh chóng quay về. Kết quả vừa về đến Chu Thành...
Những chuyện sau đó, Chu Kính Nhân đều biết rồi.
Chu Kính Nhân nghe xong đổ mồ hôi lạnh, đây rõ ràng là ngôi mộ bày trận pháp, nghề của bọn họ, cấm kị nhất là những ngôi mộ thế này, cho dù bên trong có bao nhiêu bảo vật, nhưng phàm là có chút kinh nghiệm và còn trân trọng mạng sống, tuyệt đối sẽ không vào. Loại mộ này, bọn họ có một cách gọi, "vào sống ra chết". Bọn họ có thể lần được đường ra, tuyệt đối là tổ tiên phù hộ, may như trúng số độc đắc.
"Vậy còn Thạch Đầu thì sao?" Chu Kính Nhân hỏi, từ đầu chí cuối, hắn chỉ thấy một mình Hổ Tử. Hổ Tử run lên một cái, "Thạch Đầu... Thạch Đầu trúng độc chết rồi. Em không thể mang hắn xuống núi..." Lúc đó vẫn chưa ra khỏi rừng rậm, bọn hắn liền phát độc, hắn cách Chu Kính Thanh gần nhất, ngay lúc đó phát hiện Chu Kính Thanh không đúng, sắc mặt Chu Kính Thanh đen đi, tay chân liên tục run rẩy, hắn không biết làm sao, đột nhiên nghĩ tới viên thuốc màu xanh Chu Kính Thanh cho mình, không nghĩ gì liền móc ra nhét vào miệng Chu Kính Thanh. Sau đó rất lâu Chu Kính Thanh mới thở đều lại, nhưng Thạch Đầu không xong rồi, đã ngừng thở. Bọn hắn cũng không quan tâm có tình có nghĩa hay không, đem giấu vào sau cái cây lớn rồi nhanh chóng xuống núi. Sau đó cả đường sốt ruột mãi mới về đến nơi, vốn cho rằng có thể thở phào, nhưng Chu Kính Thanh đột nhiên ngã xuống. Xem ra viên thuốc kia chỉ có thể ép được chất độc, không thể triệt để giải độc, nhưng cũng đủ lợi hại rồi. Thạch Đầu cũng uống thuốc giải độc của nhà họ Chu nhưng không không kiên trì được bao lâu, ngược lại viên thuốc màu xanh này...
"Rốt cuộc mấy đứa là mò đến ngôi mộ nào thế?" Chu Kính Nhân kinh ngạc xong, ngay cả tức giận cũng không còn sức, âm thanh mệt mỏi, mang theo chút bất lực.
"Em... em cũng không rõ. Hình như Lão Đại... nghe được một ông thầy bói nói cái gì mà chỗ đó phong thủy, đáng tiếc đã bị người chiếm làm của riêng, lần mò mới biết bên trong đã có mộ. Chu Kính Thanh nói chuyện với lão thầy bói xong tự mình đến thăm dò. Cụ thể em cũng không rõ, Lão Đại không thích người ta hỏi nhiều. Em đi cùng anh ấy đến đây hai lần, lần một là để quen đường, lần sau là xuống dưới. Nhưng vì lối vào phải có bốn người mới có thể khởi động được cơ quan, nên tìm thêm Lão Khưu và Thạch Đầu... kết quả...
Chu Kính Nhân thở dài, rút ra một tờ chi phiếu, viết lên 500 nghìn tệ, "Cậu vất vả rồi, cầm lấy đi uống chút trà giải lạnh. Cảm ơn cậu đã cứu Kính Thanh."
Hổ Tử lắc đầu, "Lão Đại từng cứu em, đây là chuyện em nên làm."
Chu Kính Thanh nhét chi phiếu vào trong tay hắn, "Nhà họ Chu tôi cũng không có gì để cảm ơn, chỉ có chút tiền này, cậu cũng đừng đẩy qua đẩy lại, khó coi lắm. Có yêu cầu gì cậu cứ nói, Chu tôi có thể làm được, quyết không từ chối."
Hổ Tử vẫn không chịu nhận, chỉ ấp úng, "Cậu cả, em biết anh và Lão Đại đều là người khách sáo, nhưng số tiền này em không thể nhận. Anh đừng làm khó em. Hổ Tử em không hiểu chuyện, nhưng đạo lí này em hiểu được. Nếu anh thật sự muốn cảm ơn em... cho em hai ba viên thuốc phòng thân đi."
Chu Kính Nhân cười khổ, phương thuốc nhà họ đã đưa cho nhà họ Chương, đợi viên thuốc nhà họ Chương điều chế ra, cũng không coi là hiếm hoi đáng tiền nữa, vừa hay trên người hắn mang theo mấy viên cho Oa Oa, nghe được yêu cầu của Hổ Tử, liền lấy ra cho hắn. Hổ Tử nhìn nhìn, lại ấp úng, "Cái đó... cậu cả... em muốn... xanh... màu xanh cơ... Lão Đại cho em loại đó."
Chu Kính Thanh sửng sốt, "Nhà tôi chỉ có thuốc viên này, nào có thuốc màu xanh?"
Hổ Tử nhìn sắc mặt của hắn không giống giả vờ, nghĩ tới vẻ mặt thần bí của Chu Kính Thanh khi nghe hắn hỏi về viên thuốc, cũng không xác định, "Lão Đại cho em loại thuốc viên màu xanh, em cho rằng..." Chu Kính Nhân vội vàng hỏi chuyện gì, Hổ Tử chần chừ một lát, đem chuyện Chu Kính Thanh cho hắn viên thuốc, chuyện bản thân hoảng loạn nhét thuốc cho Chu Kính Thanh rồi Chu Kính Thanh khỏe lại cho Chu Kính Nhân nghe. Chu Kính Nhân lắc đầu, "Tôi thật sự không biết. Đợi nó tỉnh rồi, tôi sẽ hỏi kĩ." Hắn đem viên thuốc và chi phiếu nhét vào, "Chút lòng này, cậu nhất định phải nhận."
Hổ Tử lẩm bẩm, "Cảm... cảm ơn cậu cả."
Chu Kính Nhân không tập trung gật đầu, cảm giác có một tia ánh sáng "sơn tranh thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (giữa núi rừng rậm rậm nước chảy quanh co, sợ rằng không có đường đi, đột nhiên lại thấy một thôn làng liễu xanh rủ) lướt qua trước mặt hắn.