Cô Trịnh miết lấy tờ giấy nhỏ ghi số điện thoại của ông thầy già một giây, không chần chừ bấm số gọi đi. Trong điện thoại nói không rõ ràng, dường như là được một người nông dân phát hiện từ hang động cổ quái nào đó rồi đưa đến, không có bệnh gì lớn, nhưng thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng và đôi mắt bị thương khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, có lẽ chỉ cần làm phẫu thuật điều chỉnh, bác sĩ còn nói thiếu hơn nghìn tệ tiền viện phí, bảo cô Trịnh mau đi nộp, cô Trịnh hỏi kĩ địa chỉ bệnh viện, chớp mắt lấy điện thoại chuyển tiền cho đối phương, căn dặn bác sĩ nhất định phải làm điều trị tốt nhất có thể, cô lập tức đến đó.
Ngắt điện thoại, tim cô Trịnh đập thình thịch, cô xoa xoa lông mày, trong đầu không nhịn được nhớ lại dáng vẻ Chu Tú Mẫn quay về của ba năm trước, dáng vẻ giống như sắp chết... lúc đó cô tốn rất nhiều tâm tư mới khuyên nhủ được con bé. Tuy cô an ủi con bé, lừa dối con bé – cô cần phải lừa dối thiện ý như thế, nếu không con bé sẽ không sống nổi – khẳng định nói với con bé, Chu Sa sẽ quay về, nhưng những lời đó chính cô cũng không tin. Cô thông qua đủ các quan hệ để tìm được bản đồ vệ tinh của khu vực xảy ra động đất, theo mức độ sụp đổ, cho dù không lãng phí thời gian, dùng những công cụ tiên tiến nhất, ít nhất cũng phải mất năm năm mới đào được, đó cũng chỉ là một giả thiết rằng thật sự có thể đào, nhưng có đào ra được hay không lại là một vấn đề khác. Tuy cô cũng hi vọng Chu Sa có thể sống, nhưng thật sự không dám ảo tưởng, chỉ là... ông trời có mắt.
Cô nghĩ đến suy nghĩ của mình mà cay mắt, vô thức hít sâu để che đi. Giáo sư Trần nãy giờ đứng bên cạnh căng thẳng nghe, nhìn, thấy cô cúp điện thoại, mắt rưng rưng hỏi, "Sao rồi, sao rồi?"
Cô Trịnh vui mừng hiếm thấy, nắm lấy tay giáo sư Trần, "Thầy Trần, tốt quá. Chu Sa... Chu Sa chưa chết."
"Ôi ôi ôi!" Giáo sư Trần cũng vui mừng gật đầu, lúc đó nghe điện thoại của bệnh viện gọi đến, ông cũng ngây ra như phỗng, ban nãy trong điện thoại nói cái gì cũng ong ong lên, vội vàng nói với Tiểu Trịnh, để cô vui mừng đến chết, kết quả vừa hoàn hồn đã thấy mình trèo lên lan can, hét lên như lợn bị chọc tiết để gọi người.
Ban nãy bạn học nhìn thấy cô Trịnh muốn xuống tay giờ lại thấy màn này, vô cùng kì quái, không phải muốn đánh nhau sao? Sao lại trở thành không khí vui vẻ không đúng này?
"Em... tôi gọi điện cho thầy Liêu. Em... em cũng gọi điện cho mấy bạn nhỏ kia đi." Ông vui vẻ nói, nói năng không lưu loát, đây là chuyện tốt, chuyện tốt. Năm đó bạn học Tiểu Chu xảy ra chuyện, những giáo sư từng dạy em ấy không biết trái tim thầm đổ bao nhiêu máu? Bọn họ dành bao nhiêu công sức cho em ấy, một học sinh tốt như thế... Giáo sư Liêu càng đau lòng, thiếu chút nữa ngất đi, từ sau khi Chu Sa có chuyện, cũng không nhận học trò nữa. Ngọc châu phía trước, những thứ khác, bằng tính cách tâm cao khí ngạo của giáo sư Liêu sao có thể nhìn tới? Tuy sau đó cũng có không ít sinh viên tương đối ưu tú, nhưng vẫn kém xa so với Chu Sa năm đó khiến người ta nhìn mà thèm khát, cho nên dù trường học có nói rát cổ rách họng, giáo sư Liêu cũng không chịu dẫn dắt. Mọi người nói Chu Sa là đệ tử bế quan của ông, đệ tử này lại chết non, sao có thể không đau lòng? Nghĩ lại chuyện năm xưa, giáo sư Trần lắc đầu, lại cười, được rồi được rồi, hôm nay còn sợ không uống chực được rượu quý nhà lão già kia sao? Ông cười khà khà nghĩ, lại đặc biệt dặn dò vài câu với "mấy bạn nhỏ" từ chỗ chết trở về, bóng đen tâm lí nặng nề.
Cô Trịnh khẽ trả lời, "Vâng!" Nghĩ nghĩ, lại nói, "Em lập tức bay qua đó, thầy bảo thầy Liêu đừng quá lo lắng. Em sẽ đưa Chu Sa khỏe mạnh trở về." Giáo sư cũng đã lớn tuổi, cô không muốn ông ấy vất vả.
"Ôi ôi, Tiểu Trịnh, em làm việc chúng tôi đều yên tâm mà." Trên mặt giáo sư cười tươi như hoa nở, đừng nói đứa trẻ này năm đó đã tốn bao nhiêu máu thịt ông mới bồi dưỡng được, cho dù đến một người không có tình cảm trải qua kiếp nạn mà vẫn bình an vô sự cũng là chuyện đáng vui mừng, huống hồ là bạn học Tiểu Chu. Giáo sư thật lòng vui mừng.
Tâm trạng cô Trịnh vui vẻ cười phì một cái, ông thầy này cũng biết chân chó cơ đấy.
Giáo sư Trần báo tin mừng cho giáo sư Liêu. Cô Trịnh cũng vội vàng gọi điện thoại cho Chu Tú Mẫn. Nhưng điện thoại không thông. Lại gọi. Vẫn không thông. Cô lại gọi điện cho Giang Viễn Lâu, đơn giản thuật lại câu chuyện cho hắn, Giang Viễn Lâu mừng rỡ hét lên như thể không dám tin tưởng, sau khi nhận được câu khẳng định không phải là trò đùa, hắn vội vàng hỏi: Giáo sư, bây giờ cô đang ở đâu ạ? Hắn gấp gáp muốn gặp cô Trịnh để nghe cô chính miệng nói cho hắn tin này là thật, hắn không bị ảo giác, hắn gấp gáp muốn biết có chuyện gì.
"Tôi lập tức mua vé máy bay. Tôi không gọi được cho Chu Tú Mẫn. Tôi đến nhà tìm em ấy. Em gọi cho Chu Nhạc báo một tiếng đi." Cô biết mấy đứa trẻ này mấy năm nay mang theo tâm lí trách nhiệm nặng nề, cho nên cô hi vọng tin tức này có thể làm giảm cảm giác tội lỗi của chúng, vì vậy, việc đầu tiên cô làm là thông báo cho chúng.
"Giáo sư, em cũng muốn đi." Giang Viễn Lâu trầm ngâm nói.
"Được. Tôi đặt ba vé. Đến lúc đó liên lạc."
"Vâng!"
Cô Trịnh gọi điện thoại cho Giang Viễn Lâu xong, gọi đến phòng vé máy bay có quan hệ với trường đặt ba vé máy bay sớm nhất đi Quảng Châu cùng ngày, sau đó gọi điện thoại cho Oa Oa, điện thoại vừa đổ chuông, lập tức đã bắt máy, âm thanh đầu bên kia mềm mại, cô Trịnh vô thức lộ ra biểu cảm dịu dàng.
"Giáo sư." Tuy sống cùng nhau một thời gian khá dài, nhưng Oa Oa vẫn không đổi cách xưng hô ngày trước, cô Trịnh cũng không có ý uốn nắn cô ấy, nghe âm thanh mềm luôn gọi mình là "giáo sư" rất có cảm giác.
"Uyển Uyển, chuẩn bị cho tôi hai bộ quần áo. Tạm thời tôi có việc phải đến Quảng Tây."
"Vâng ạ!" Oa Oa quen rồi cũng không hỏi nhiều. Giáo sư Trịnh đi công tác là chuyện hết sức bình thường, cô ấy cũng quen rồi.
"Chu Sa chưa chết. Nhưng có khả năng bị thương. Tôi đi thăm em ấy." Cô nhịn không được nói mấy câu, quả nhiên đầu bên kia mừng rỡ kêu lên, "Giáo sư, thật không ạ? Vậy thì tốt quá! Chị nói với cô Tú Mẫn chưa ạ?"
Cô Trịnh nói chưa, đầu dây bên kia vội vàng kêu lên, "Chị nhanh nói với cô ấy đi, cô ấy nhất định vui vẻ chết mất. Nhanh đi!" Oa Oa thúc giục, cô Trịnh lộ ra nụ cười vui vẻ, "Biết rồi. Không phải là điện thoại không thông sao? Tôi đang đến nhà tìm em ấy. Quay về rồi nói nhé."
"Vâng!" Đầu bên kia vui vẻ đáp lại. Cô Trịnh khẽ cười cúp điện thoại. Điện thoại của Chu Tú Mẫn vẫn không thông, cho nên cô trực tiếp đến nhà em ấy. Mẹ Chu Tú Mẫn nhìn thấy giáo viên trong trường đích thân tìm đến cửa thăm hỏi, vô cùng hoảng hốt, trong mắt bà, giáo viên đều không tầm thường, đặc biệt là vị giáo viên này của Chu Tú Mẫn, nhà họ Chu có thể có tiếng tăm như giờ phút này, có thể nói một nửa là nhờ phúc của cô Trịnh, cho nên đối đãi vô cùng cẩn thận.
Chu Tú Mẫn không ở nhà. Đi biệt thự ở ngoại ô. Cô Trịnh nghe xong liền đi. Mẹ Chu cẩn thận hỏi cô Trịnh tìm Chu Tú Mẫn có chuyện gì, nhà họ Chu mấy năm nay làm ăn thuận buồm xuôi gió, cậu cả kết hôn rồi, vợ cũng sinh cháu trai rồi, cậu ba cũng đang có đối tượng, mẹ Chu vô cùng thoải mái, duy nhất không yên tâm là Chu Tú Mẫn, đứa trẻ này mấy năm nay giống như biến thành người khác, nói ít đi, cũng yên tĩnh, không thích làm nũng nữa. Trước đây bà chê Chu Tú Mẫn không vững vàng, nhưng chỉ hi vọng con bé trở lại dáng vẻ trước đây, cũng tốt hơn bây giờ cười cũng không giống cười, nhưng hỏi con bé có chuyện gì, lúc nào cũng nói không có gì, bảo bà làm sao yên tâm được, bây giờ nhìn thấy giáo sư của con bé, tự nhiên hỏi nhiều một chút.
Cô Trịnh cười cười, "Không sao ạ. Là chuyện tốt. Sau này Chu Tú Mẫn sẽ trở lại."
Sắc mặt của mẹ Chu hoang mang không hiểu, cô Trịnh rời khỏi nhà Chu Tú Mẫn, tìm đến biệt thự ở ngoại ô nhà họ Chu từ địa chỉ mà mẹ Chu đưa cho, là căn nhà năm đó Oa Oa thay Chu Kính Nhân trị bệnh.
Chu Tú Mẫn nhìn thấy cô Trịnh, có chút bất ngờ, "Giáo sư..."
Hôm nay tâm tình cô Trịnh bay cao, khóe môi cũng nhếch lên, Chu Tú Mẫn nhìn thấy có chút kì quái, giáo sư của cô ấy rất ít khi lộ ra cảm xúc như thế, cũng không che giấu, cho nên ánh mắt mang theo chút ngạc nhiên, cô Trịnh cười cười, cố ý qua quýt cho xong chuyện, "Chu Tú Mẫn, lập tức đi theo tôi. Tôi dẫn em đi gặp Chu Sa."
Câu nói của cô Trịnh khiến Chu Tú Mẫn chấn động. Thật ra là cô ấy còn chưa phản ứng kịp. Cái tên bản thân ngày đêm nhung nhớ, những người khác sẽ kiêng kị nhắc tới, đột nhiên lại quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cô ấy, Chu Tú Mẫn còn chưa hoàn hồn.
Chu Sa! Chu Tú Mẫn khẽ lẩm bẩm, rõ ràng mỗi ngày đều nhớ tới, tại sao, khi nghe từ miệng người khác lại cảm thấy vô cùng hoài niệm?
Chu Sa!
Đột nhiên Chu Tú Mẫn chấn động, ban nãy, cô Trịnh nói gì cơ?
...
Chú thích:
1. Chân chó: Tâng bốc, xu nịnh, bợ đỡ, ninh hót.