So với đám đàn em ngạo mạn, cảm xúc lúc này của Joker lại không quá hân hoan, ả nhăn mày, ánh mắt vừa cảnh giác vừa chần chừ nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này bọn họ còn chưa tiến vào sâu, đang ở bên rìa vương quốc dưới lòng đất, khắp nơi cỏ dại mọc điên cuồng nhưng chưa đủ để che lấp đi toàn bộ tia sáng chiếu tới, bầu trời không bị che kín bởi những rừng cây rậm rạp, ánh sáng len lỏi chiếu thẳng khe núi lớn thẳng tới đây. Dù chỉ có chút ánh sáng yếu ớt như thể đã mất đi tác dụng cũng khiến bọn họ có thể nhìn rõ tình hình bên trong, một vương quốc hoang phế, đẹp đẽ, u ám, xưa cũ, dường như sắp nhanh chóng biến mất.
Nhóm trộm mộ đều không kịp chờ đợi, nhóm con tin phản ứng lại đều nghĩ cách chạy thoát thế nào. Đến đây rồi, liệu có thể quay về thôn làng tan hoang ban nãy hay không cũng là vấn đề lớn. Nhóm con tin có chút hoảng hốt như càng làm nổi bật lên sự hưng phấn của đám trộm mộ, đáng thương như oan hồn. Cách nơi bọn họ đứng mười bước chân, có một sườn dốc không quá dựng đứng, bên dưới sườn dốc là một khoảng bùn đất được hình thành từ hiện tượng sụt lún, bên rìa là một con đường đá xanh đã nứt vỡ, giống như yên tĩnh, lại giống như bất đắc dĩ nằm trên mặt đất, yên lặng chạy dài về khu rừng cách đó không xa, sau đó triệt để biến mất trong những bụi gai dày đặc và bên dưới vô số những cành cây to lớn. Chu Sa tiến lên phía trước mấy bước nắm lấy một nắm bùn đất, lộ ra biểu cảm như có suy nghĩ gì đó, Joker chế giễu: "Sinh viên, lại có phát hiện gì sao?"
Bây giờ dường như "sinh viên" trở thành biệt danh của Chu Sa, Giang Viễn Lâu là "mặt trắng", Béo là "to con", Chu Tú Mẫn là "chặt ngón tay", mỗi lần Chu Tú Mẫn nghe thấy cách gọi này đều hung hăng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ nhất định có một ngày sẽ làm gãy cả bàn tay của ả để báo thù rửa hận, tốt nhất ả Joker kia đừng lọt vào tay bản thân.
Chu Sa buông xuống, bùn đất từ khe ngón tay cô chầm chậm rơi xuống, cô vỗ vỗ tay, thản nhiên nói, "Tôi chỉ đang nghĩ tại sao thành phố này có thể biến mất mà thôi."
"Ồ?" Joker lộ ra biểu cảm "nguyện nghe cao kiến".
"Tiếc là tôi không phải chuyên gia địa chất, không thể xác định."
"Mày..." Má Joker co lại, đang muốn đùa ả sao?
Không đợi ả phát điên, lúc này có một người đàn ông to cao đi qua hỏi ý kiến ả, "J, bây giờ đi chưa? Chúng ta nhanh đi thôi, trời sắp tối rồi. Trước khi trời tối chúng ta phải tìm được nơi nghỉ chân ổn thỏa, chỉ sợ rừng cây này có mãnh thú."
Joker chỉ đành ép lại nóng giận, gật gật đầu.
Thế là đội ngũ lại tiếp tục di chuyển. Đám Joker đi rất cẩn thận, hai bên phía trước đều có người cầm súng phòng bị, đề phòng ngộ nhỡ có dã thú tập kích, Joker đi giữa đám vệ sĩ bảo vệ, Chu Sa được phát một con dao sắc đi phía trước cùng mặt gầy và tên râu ria mở đường, những con tin còn lại bị ép buộc khuân vác một phần hành lí rất nặng của đám người kia. Một đoàn người chầm chậm khó khăn bước đi trong từng cây bụi gai dây leo rậm rạp, có lúc, bọn họ phát hiện ra vết tích của nhóm người đã từng đi qua đây: Những cây gỗ, bụi cây bị phát quang, những cây cỏ bị giẫm đạp, những túi đựng lương thực bị bỏ lại, Joker đã từng thử tìm kiếm tung tích của các thành viên, nhưng không có kết quả, chỉ đành buông tay.
Chu Tú Mẫn không biết to gan hay dũng cảm, lúc đi vệ sinh nhìn thấy một xác chết bị dã thú xâu xé không thành hình, cô ấy cũng không giật mình không hoảng sợ, còn to gan đi đến bên cạnh tìm được hai con dao găm một to một nhỏ, Chu Tú Mẫn kẹp trong áo khác rồi quay lại, nhân lúc không có ai, đưa con dao to không có sức sử dụng cho Giang Viễn Lâu, con nhỏ tự mình giấu đi. Một ngày nào đó, cô ấy nhất định sẽ găm thứ đồ này lên ngực Joker, Chu Tú Mẫn đã nổi lên sát ý. Giang Viễn Lâu hào phóng nhận lấy.
Béo không tin bọn họ dám giết người, Chu Tú Mẫn cười lạnh, "Anh uy hiếp đến tên họ em, xem em có dám hay không?"
Béo lập tức nghẹn lời. Chu đại tiểu thư ngang ngược được nâng lên một tầm cao mới. Hắn nhìn ngón tay được băng bó như bánh chưng của Chu Tú Mẫn hỏi: "Đau không?"
Chu Tú Mẫn nhăn mày lại, "Đau! Cho nên em rất muốn giết người!"
Giang Viễn Lâu thở dài, "Béo, vấn đề của mày làm tao nghĩ ra một chuyện: Khi con người không bị pháp luật, đạo đức trói buộc, liệu có mất đi tính người hay không? Ví như vụ thảm sát Nam Kinh ấy. Mày nói xem, nếu chúng ta giết người ở đây, ra ngoài có phải chịu trách nhiệm không?"
Béo trầm ngâm một lúc, "Tao không biết. A Lâu, mày đừng làm bậy đấy."
Giang Viễn Lâu giãy giụa nới lỏng hai bên vai, lúc đi khảo cổ, vác hành lí còn nhiều hơn, vất vả hơn thế này, nhưng cảm giác bị ép buộc sao có thể thoải mái chứ. "Mày yên tâm, không đến lúc bất đắc dĩ, tao cũng không muốn bàn tay mình nhuốm bẩn."
Đột nhiên Chu Tú Mẫn cười cười, cô ấy chỉ phụ trách xách hành lí của Chu Sa, Giang Viễn Lâu và Béo, hành lí của đám Joker do Béo giúp Chu Tú Mẫn xách, cho nên Chu Tú Mẫn cũng coi như nhẹ nhàng, "Xem ra người lương thiện nhất trong chúng ta vẫn là đàn anh Chu."
Giang Viễn Lâu phì cười, "Béo không phải là người tùy tiện, lúc tùy tiện thì không phải người."
Buổi tối, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi trong một ngôi miếu nát, Chu Tú Mẫn tiếp tục cùng nhóm Chu Sa thảo luận về vấn đề ban sáng, Chu Sa nói: Đàn anh Chu nói đúng, không thể vì bọn chúng không phải người mà chúng ta có thể tùy tiện như dã thú.
Chu Tú Mẫn sớm biết cô sẽ nói như thế, nhanh chóng hỏi ngược lại: "Chúng ta dẫn bọn chúng vào, kết quả cuối cùng cũng sẽ bị bọn chúng giết chết, chúng ta nhất định chờ chết như thế sao?"
Chu Sa nghiêm túc nhìn cô ấy: "Mình sẽ không để ả giết chúng ta đâu."
Chu Tú Mẫn khó xử, "Cậu cản được ả sao? Ả không nghe cậu không được chắc?"
"Mình không biết. Nhưng nhất định sẽ có cách."
Chu Tú Mẫn buồn bực, cách nghĩ ngây thơ này đến từ đâu chứ? Chu Tú Mẫn mang theo thái độ nghi ngờ Chu Sa, thương lượng với đàn anh Giang: Đàn anh, bọn họ không xuống tay được, chúng ta có cơ hội thì giết hai tên, cùng lắm thì kéo theo chúng chôn cùng, em giết Joker là được. Chu Tú Mẫn suốt đời không quên phải tiêu diệt ả.
Giang Viễn Lâu đùa Chu Tú Mẫn: Kéo ả chôn cùng, em không sợ trên đường loạn sao?
Chu Tú Mẫn:...
Béo không chịu được hai người, một đôi lắm mồm, lúc nào rồi còn có thể kể chuyện cười. Béo hỏi: "Hai người thấy hai người đoản mệnh thế sao?"
Giang Viễn Lâu nói đi xem bói người ta bảo tao sống đến tám mươi tám tuổi, Béo vờ vịt xua tay, "Trùng hợp thế, tao cũng thế. Cho nên đừng nói mấy chuyện không tốt lành này. Phải tin tưởng bản thân sẽ không chết. Chúng ta sẽ sống ra khỏi đây. Anh đây còn chưa cưới vợ sinh con, sao có thể chết chứ?" Ưỡn ngực, làm dáng vẻ hào khí ngất trời.
Giang Viễn Lâu và Chu Tú Mẫn nghĩ trong lòng: Được rồi! Còn nói bọn họ lắm mồm.
Sáng sớm hôm sau tiếp tục lên đường. Sương mù dày đặc giữa rừng cây, tốc độ đi cũng chậm hơn rất nhiều, cũng không thể nhìn thấy người phía trước. Đây là cơ hội để chạy trốn, ba người họ còn dễ bàn, đi cùng nhau, muốn chạy cũng tiện, chỉ là Chu Sa phải đi phía trước, ba người vô cùng gấp gáp, không biết làm thế nào, nhưng ba người cũng không chạy – giả dụ có thể chạy trốn thành công – mà bỏ lại Chu Sa một mình. Chu Sa cũng cảm nhận được, lúc nghỉ chân thầm nói với bọn họ: "Đàn anh, Tú Mẫn, có cơ hội ba người chạy đi. Đừng quan tâm đến em. Em sẽ tự nghĩ cách."
Chu Tú Mẫn "nhổ" một cái, không ai dám lên tiếng. Một lúc lâu sau, Giang Viễn Lâu mới chầm chậm nói, "Đừng như thế. Mọi người cùng đến, mọi người không thể bảo vệ em đã rất xấu hổ rồi. Sao có thể bỏ em lại mà đi chứ? Hơn nữa, cũng đã đi đến bước này rồi, bọn anh cũng không chắc có thể lùi lại được. Chúng ta biết địa hình trong mộ, không chừng đi cùng nhau còn tốt hơn. Đừng nghĩ quá nhiều."
Béo nghĩ ra gì đó, lục ba-lô móc ra la bàn đưa cho bọn họ, "Nếu thật có sự cố bất ngờ, chúng ta có thể dựa vào cái này đi về hướng đông."
"Ừm." Những người khác nhận lấy, nhét vào trong ba-lô hoặc đeo lên cổ.
Buổi sáng hôm đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, tên râu ria và tên đàn ông người Mỹ tên Colin ra ngoài kiếm củi săn được một con lợn rừng đang tìm đồ ăn, cả đám người hồ hởi phấn khởi tính mổ bụng làm sạch con lợn rừng này nướng ăn, kết quả vừa mổ bụng con lợn rừng ra, bên trong còn có cả não người cùng tóc tai dính ở trong đó...
Đám người thiếu chút nữa nôn mửa.
Joker không thoải mái, muốn nhanh chóng rời đi, những người khác không đồng ý, Joker không có cách nào đành ra lệnh cho nhóm Chu Tú Mẫn đào hố chôn con lợn và não người kia, kết quả đến nửa đêm dụ một đàn sói quây đến cướp lương thực, vừa cướp vừa giật khó khăn lắm mới đuổi được chúng đi. Joker hoảng hốt, trời vừa sáng, cũng không muốn ở thêm bất kì phút nào nữa, lập tức nhổ lều tiếp tục đi, trên đường càng thận trọng, mãi đến khi đi vào bên trong đường hầm dưới lòng đất thông với lăng mộ, ả mới dần yên tâm.
Đường hầm vô cùng rộng rãi, có thể cho bốn năm hàng người đi qua, cao hơn ba mét. Trên đầu và hai bên đều là rễ cây mọc um tùm, vô tình hình thành một bức tường tự nhiên, ngoài vị trí rễ cây còn đào vô số hang động nhỏ, bên trong bày vô số tượng điêu khắc lớn nhỏ, số tượng này được điêu khắc hình dạng khác nhau: Thần sắc phong lưu, cơ thể để lộ, phật nam nữ đội vương miện, ánh mắt kinh diễm, đứng bằng một chân, trên chân có rắn, một tay đặt trước ngực, một tay cầm đèn hoa sen. Bốn sinh viên khảo cổ quen thuộc lịch sử đều lộ ra biểu cảm sửng sốt, từ xa xưa Quảng Tây đã lưu hành "Thời Yêu" (Vu thuật, Vu sư, Nữ vu), loại hình này lưu truyền và đạt tới đỉnh cao thời kì Tấn Hán, thậm chí ảnh hưởng đến thế lực cung đình thời đó, thịnh hành đến thời Đường, Quốc gia nhiều lần cấm đoán nhưng không bị diệt vong, đến thời Minh Thanh lại phục hồi thịnh hành, thậm chí hình thành thành tôn giáo "Bạch Hoa Giáo" vô cùng thần bí phức tạp, có ảnh hưởng sâu sắc đến lịch sử thế hệ sau.
Mà "Thời Yêu" (Vu thuật, Vu sư, Nữ vu) đa phần tôn thờ tà thần gọi là "Phốc Tam Muội" (Phiên dịch âm), giống như những bức phù điêu lớn nhỏ khác nhau, thần sắc phong lưu lả lơi như trong hang động này. Nghe nói lúc đó tà thần có khả năng mê hoặc đôi mắt, tâm trí con người, khiến con người sinh ra ảo tưởng mạnh mẽ, hoặc tâm trí bị mất khống chế tùy ý người điều khiển, cũng có thể nguyền rủa con người khiến người ta sinh bệnh mà chết. Ví như một cậu con trai của một gia đình nào đó vừa mua dâm vừa cờ bạc, làm người độc ác, người vợ cũng không chịu li hôn, ngày ngày vất vả ở nhà chăm con cái làm việc nhà, chính là bị (gia đình chồng) mê hoặc tâm trí. Lại ví như một người nào đó ngắt một ngọn cỏ ven đường, về nhà bị đau bụng, cảm sốt, sinh bệnh, càng ngày càng gầy, được một hai năm thì chết, chính là bị (Vu bà) nguyền rủa... Đợi đã, còn bị đồn đại rất thần bí.
Những bức tượng này đa phần đều đã bị tàn phá không còn nguyên vẹn, có tượng đã vỡ vụn hoàn toàn, nhưng những bức tượng lớn bé trong hang động này vẫn khiến người ta cảm thấy chấn động, khi nghĩ đến "công dụng" của nó, lại không tự chủ mà run lên, trong lòng sinh ra chút kì quái. Chu Tú Mẫn nói, "Nhìn một chút mà ánh mắt giống như không thu về được."
Nếu không phải thời cơ không thích hợp, Giang Viễn Lâu không chừng sẽ đùa giỡn: Cẩn thận đừng để vong theo. Nhưng hắn nhịn không nói. Không ngờ hắn lại đoán đúng.
Đoạn cuối đường hầm, hai bên tích đầy đất sỏi chất đống cao bằng nửa thân người, càng trở nên nhỏ hẹp, đỉnh đầu và hai bên được gia công, chỉ cần nhìn là biết về sau mới được gia công, hiển nhiên chỗ này đã từng xảy ra sụt lở, được đám người trước của Joker xử lí xong. Cuối đường hầm có một nền đất bằng rộng được phủ gạch vuông vức, to bằng nửa sân bóng đá, ở trung tâm, có một đài cao hình thang ba tầng, giữa đài có một cầu thang, hình dạng đài cao như một chữ "điền" (田) lớn. Theo suy đoán về những tượng tà thần ở hai bên đường hầm, rất có khả năng đây là nơi để nhóm phù thủy cử hành nghi thức thần bí và các hoạt động cúng tế.
Mặt gầy không dừng lại, nhanh chóng vòng qua đài, chỉ thấy cửa ở cầu thang phía sau đài đã bị mở ra, một đường cầu thang dài nhỏ, thẳng tắp không biết bên dưới nông sâu thế nào.
Mặt gầy như thể thở một hơi thật dài, "Đến rồi, lối vào."
...
Chú thích:
Thảm sát Nam Kinh, thường được gọi là vụ "Cưỡng hiếp Nam Kinh", là một tội ác chiến tranh do quân đội Nhật Bản tiến hành bên trong và xung quanh Nam Kinh, Trung Quốc sau khi thành phố này rơi vào tay Quân đội Thiên hoàng Nhật Bản ngày 13 tháng 12 năm 1937. Trong khi chiếm đóng Nam Kinh, quân đội Nhật Bản đã thực hiện nhiều hành động tàn ác như hãm hiếp, cướp bóc, đốt phá và hành quyết tù binh chiến tranh cũng như thường dân.