Đột nhiên Chu Tú Mẫn cảm thấy chóng mặt, như thể giữ cho hai chân đứng vững thôi cũng rất khó khăn, nhưng cô ấy vẫn phải đứng vững, chỉ là không thể đứng thẳng lưng được nữa, mà giống như một bức tượng cổ quái, trên mặt mang theo vẻ hoang đường nực cười, sắc mặt khó mà tin được nhưng không thể không tin, dùng ánh mắt hư vô lại không biết làm sao nhìn về những thứ trước mắt. Sắc mặt của Chu Tú Mẫn biến hóa quá nhanh, khiến mặt Oa Oa cũng cảm thấy không lí giải nổi, sau đó lại lộ biểu cảm thản nhiên như lĩnh hội được, cuối cùng im lặng. Oa Oa sớm đã quen với việc người khác lộ ra biểu cảm khi nghe thấy bản thân nói như thế, Oa Oa biết mình là quái vật. Oa Oa yên lặng. Còn Chu Tú Mẫn lại đang chấn động khi phát hiện được sự thật. Hai người cứ đứng đó như thế, không ai phát ra tiếng động. Lúc này đã vào chiều, ánh sáng vừa ấm áp vừa khô ráo, mùi thuốc nồng nàn trong sân bay tới, đột nhiên Chu Tú Mẫn nhớ tới những lời bản thân nói với Chu Sa khi hai người đi suối nước nóng, cô ấy nói thuốc sao có thể thơm chứ? Thuốc đều có mùi thối. Chu Tú Mẫn chậm chạp mà trì độn nghĩ đến, dường như não bị gỉ sét, khó khăn lắm mới có thể khởi động: Nhưng quả thực rất thơm! Oa Oa yên tĩnh giống như một con búp bê Pháp xinh đẹp, không khí dễ chịu lại lười biếng, giống như có thể nhìn thấy Oa Oa biến thành một luồng khí bay qua bằng mắt thường, những cơn sóng nhẹ khẽ vỗ lên, phù hợp thời gian trà chiều tuyệt vời. Đột nhiên Chu Tú Mẫn lại nghĩ đến thảm cỏ ở viện bảo tàng, bọn họ ngồi bên nhau dưới bức tường, cũng là loại thời tiết này. Cô ấy nghĩ, cô ấy đang nghĩ gì chứ? Đây không phải trọng điểm. Chu Tú Mẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, giấc mơ có chút mơ hồ, như nhớ lại như không, vận dụng tất cả những kí ức trong đầu nhưng cũng không nắm bắt được. Hình như Oa Oa nói gì đó, đúng rồi, cô gái kia tên Oa Oa, anh cả nói với cô ấy, hắn còn nói tuổi tác hai người tương đương nhau, có thể gần gũi. Anh cả nói những lời đó không có mục đích như bà nội bắt cô ấy phải làm quen với ai tiếp xúc với ai, hắn mang theo giọng điệu có chút thương hại đồng cảm, như thể uyển chuyển nói với cô ấy: Đây là một đứa trẻ đáng thương, đối tốt với cô bé một chút. Lúc đó Chu Tú Mẫn bất ngờ lại ngạc nhiên bật cười, nói anh cả anh lúc nào biến thành lòng dạ Bồ Tát như thế? Đổi lại được một cái đập hung hăng của hắn. Lúc đó Chu Tú Mẫn vẫn vui vẻ cười nói chạy đến đây, tại sao bây giờ hồn bay phách lạc đứng đây rồi? Cô ấy có chút nghi ngờ. Chu Tú Mẫn mông lung nhìn Oa Oa, đối phương lộ ra biểu cảm còn nghi hoặc hơn Chu Tú Mẫn, nghiêng đầu nhìn cô ấy. Khuôn mặt nhỏ lại mang theo đôi mắt to của Oa Oa quét qua khuôn mặt như người chết của Chu Tú Mẫn, đột nhiên Chu Tú Mẫn hoàn hồn, sau lưng áo thun gợi cảm của cô ấy đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô ấy hỗn loạn gật đầu về phía Oa Oa, vội vàng rời đi, va phải bậc thềm trước cửa suýt nữa ngã ra.
Lúc đó, Chu Tú Mẫn vẫn còn một chút lí trí, nghĩ bản thân có run rẩy cỡ nào cũng không thể để người ta nhìn thấy.
Trong lòng Chu Tú Mẫn nổi lên một chút hận, hận Chu Sa lừa mình, vừa hận vừa đau, Chu Sa cứu mạng bản thân, nhưng cô ấy lại bắt nạt cô, không biết tốt xấu. Cô ấy ngồi trên chiếc xe hào hoa của anh trai, muốn lái xe đi, nhưng cắm chìa khóa thế nào cũng không vào ổ. Ánh mắt của Chu Tú Mẫn có chút mơ hồ, dính dính, cô ấy đưa tay lau đi, khuôn mặt đã đẫm nước mắt.
Những giọt nước mắt ấy làm lộ ra yếu ớt trong cô ấy, cuối cùng Chu Tú Mẫn từ bỏ, từ bỏ sự bình tĩnh giả dối của bản thân, giống như binh lính bại trận, giống như không còn đường lùi, yếu lòng gục lên vô-lăng mà khóc.
Chu Tú Mẫn không biết tại sao lại đau lòng, Chu Sa không có lỗi hề có lỗi cô ấy, hơn nữa Chu Sa rất tốt với cô ấy, Chu Sa cứu bản thân, còn gián tiếp cứu anh trai, cho dù Chu Sa lừa dối cô ấy. Nhưng Chu Tú Mẫn đau lòng, đau lòng mà không biết vì sao, đau lòng đến không thể hiểu nổi, rất đau, rất buồn.
Chu Tú Mẫn không biết bản thân ngồi ở đó bao lâu, thậm chí cô ấy không biết mình về nhà riêng thế nào. Chu Sa gọi tới hai lần, cô ấy cũng không bắt máy. Cảm xúc của Chu Tú Mẫn ổn định hơn một chút, có lẽ cho dù có là chuyện đại sự gì, khóc một trận, liền thành chuyện nhỏ. Đợi khi cảm xúc ổn định hơn, chí ít là có thể suy nghĩ, không tính là bình tĩnh, nhưng có thể suy nghĩ được, cô ấy nằm trên giường, hoang mang nhìn trần nhà, cảm thấy có thể hình dung bản thân lúc này bằng cụm từ "xác chết biết đi". Chu Tú Mẫn muốn an ủi bản bản thân nhưng lại không thể mở miệng. Cô ấy mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ nhìn thấy Chu Sa gặm nhấm bò lên từ một đống xác chết, Chu Tú Mẫn giật mình tỉnh dậy, rất buồn nôn, sau đó cô ấy nôn ra. Mùi tanh trong yết hầu gợi lên một kí ức mỏng manh vụn vặt của Chu Tú Mẫn, lúc bản thân trúng độc hôn mê, dường như ngửi thấy một mùi tanh, cô ấy không muốn uống, nhưng Chu Sa cứ dỗ dành mãi, dáng vẻ còn như sắp khóc đến nơi, Chu Tú Mẫn nghĩ, có lẽ là máu chăng? Nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Chu Sa, cô ấy lại mềm lòng, cho dù thế nào, cho dù Chu Sa có lừa cô ấy, cũng chỉ vì Chu Sa muốn tốt cho cô ấy. Chu Tú Mẫn suy sụp nằm trên giường, trong đầu lại trống rỗng. Đột nhiên Chu Tú Mẫn nhớ lại thời gian rất lâu trước đây, khi hai người còn chưa thân thiết, bản thân cười nhạo Chu Sa là "độc nhân", hai người còn tranh luận với nhau, rõ ràng thái độ của Chu Sa rất kích động. Quả nhiên bản thân dự đoán như thần. Chu Tú Mẫn hung hăng xoa mặt một cái, mạnh mẽ rời giường, muốn tìm Chu Sa hỏi cho rõ.
Nhưng xuống đến nhà, Chu Tú Mẫn lại do dự. Nếu Chu Sa một lòng muốn giấu, hơn nữa vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy thật sự phải xé rách da mặt của hai người sao? Chu Tú Mẫn do dự rất lâu, lại lái xe đến trung tâm thành phố vật vờ hai vòng, uống hết hai cốc cà phê, tiêu tốn hai tiếng đồng hồ, ba mươi phút đi bộ, cũng chưa thể đưa ra quyết định. Nếu như Chu Tú Mẫn vẫn là cô gái bộp chộp như lúc ban đầu, có lẽ sớm đã chạy đến trước mặt Chu Sa lớn tiếng chất vấn, nhưng bây giờ cô ấy thay đổi rồi, tuy không quá lí trí bình tĩnh, nhưng học được cách suy ngẫm, học được cách suy nghĩ vấn đề từ góc nhìn của người khác.
Cô Trịnh từng nói, hoặc là cô ấy thay đổi tính bản thân để phù hợp với hoàn cảnh, hoặc là biến bản thân mình mạnh mẽ hơn để có thể tiếp tục ngang ngược. Có lẽ Chu Tú Mẫn không có cách nào học gì thực hành nấy, cho nên không thể coi như không có chuyện gì, nhưng cũng không cách nào lớn tiếng chất vấn Chu Sa, thậm chí cô ấy còn không nghĩ ra cách để thỏa hiệp, cô ấy chần chừ không biết làm sao, hoảng hốt đến bất an.
Mẹ Chu gọi điện đến hỏi cô ấy đang ở đâu, sao còn chưa về, mẹ Chu không biết Chu Tú Mẫn đi thăm Chu Kính Thanh. Chu Kính Thanh gần đây sống còn khó coi hơn chết, cho nên Chu Kính Nhân kiên quyết không cho bà ra khỏi cửa đi thăm hắn, muốn thăm cũng phải đợi đến lúc hắn khỏe hơn chút mới được thăm. Mẹ Chu nóng lòng bất an, mỗi ngày cầu thần khấn phật, ngứa ngáy không thôi, bà nội Chu nói, "Có bác sĩ chăm rồi, con đừng gây thêm chuyện" lại càng chọc mẹ Chu bất mãn, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vô cùng tức giận, thậm chí còn nói với Chu Tú Mẫn: Lòng dạ bà nội thật nhẫn tâm. Chu Tú Mẫn cảm thấy, từ khi anh ba xảy ra chuyện gia đình hòa hợp của cô ấy đã tan đàn xẻ nghé rồi. Chu Tú Mẫn nói đi dạo phố, sẽ về ngay. Về đến nhà, Chu Tú Mẫn hỏi mẹ: Nếu có người làm một chuyện, không nhất định là đúng, nhưng lại vì muốn tốt cho mẹ, mẹ sẽ cảm thấy thế nào?
Chu Tú Mẫn cũng không rõ rốt cuộc bản thân muốn biểu đạt cái gì – cho nên nói không rõ ràng, chí ít cô ấy cảm thấy không rõ ràng, nhưng lại không cách nào biểu đạt chuẩn xác ý nghĩ của mình. Cô ấy buồn bực, muốn tìm người nói chuyện, nhưng bản thân lại không biểu đạt hết ý. Nhưng không trở ngại đến việc mẹ Chu lí giải, nhẹ nhàng dặn dò: Chuyện gì cũng nên lưu lại đường lùi, ngày sau còn dễ giải quyết. Nhưng anh con làm việc tuyệt tình như thế, khác nào lấy dao kề vào cổ người ta, người ta có thể tha thứ cho nó sao? Nhà chúng ta sau này sợ là gặp khó, nhưng anh ba con, dù có khó xử thế nào cũng phải làm, đáng giá. Bà nội con nghĩ cho cái gia đình này cũng không hoàn toàn sai, nhưng mẹ cũng không thể tha thứ. Đó là Kính Thanh, là cháu trai ruột của bà, sao có thể nhẫn tâm như thế? Con phải nhớ, thân đến mấy cũng không gì bằng anh chị em ruột. Cho dù không phải là Kính Thanh, cho dù hôm nay đổi lại là con, mẹ tin anh trai con cũng sẽ nghĩ mọi cách cứu con, con đừng trách nó, phải nhớ cái tốt của nó, nó là anh cả của con. Chu Tú Mẫn sửng sốt mở to mắt, Chu Tú Mẫn biết mẹ hiểu lầm rồi, không phải cô ấy muốn nói tới chuyện của Chu Kính Thanh, nhưng không biết giải thích thế nào, chỉ gật đầu qua loa. Mẹ Chu lại nói, "Khoảng thời gian này, con chú ý một chút, thường xuyên ở cùng bạn học, mẹ sợ có người đến báo thù."
Chu Tú Mẫn sửng sốt, "Không đến mức ấy đâu mẹ, không phải chúng ta đã cho bọn họ rất nhiều tiền rồi sao?"
Mẹ Chu lắc đầu, "Lòng người khó lường. Tiền là nhất thời, nhưng phương thuốc là lâu dài. Sau này địa bàn của chúng ta cũng sẽ bị người ta chiếm lấy, anh cả nói còn có thể tiếp tục làm, nhưng thật ra làm không nổi nữa rồi, nói không chừng bọn họ sẽ nổi lên tâm tư oán hận. Tóm lại con phải chú ý một chút."
Chu Tú Mẫn trịnh trọng gật đầu, "Con biết rồi ạ." Mẹ Chu yêu thương xoa mặt cô, không nói gì nữa. Chu Tú Mẫn suy nghĩ một đêm không yên. Buổi tối Chu Sa lại gọi đến, Chu Tú Mẫn chần chừ một lúc cuối cùng bắt máy, cô ấy nói dối, "Ban ngày có chuyện, điện thoại hết pin." Nói xong cảm thấy bản thân giấu đầu lòi đuôi, nhưng Chu Sa không nghĩ nhiều, Chu Tú Mẫn nghe thấy cô khẽ cười, "Không sao đâu. Mình tùy tiện gọi thôi, cũng không có việc gì vội."
"Ừ. Cậu đang làm gì đấy?"
"Mình đang tra bản đồ Quảng Tây."
"Hả?"
"Mình cảm thấy nghi ngờ Công chúa, Tướng quân và Tần Vương có quan hệ đặc thù gì đó, nhưng không nghĩ ra, cho nên nhìn bản đồ để bớt buồn bực. Cậu thì sao?"
"Mình? Không... không làm gì." Chu Tú Mẫn nói xong câu đó, lại ý thức được bản thân hình như mâu thuẫn với lúc trước, vừa nói có rất nhiều chuyện, cô ấy ấp a ấp úng, "Hôm nay mình đi thăm anh trai. Anh ấy... nôn suốt, không tốt lắm. Lúc mình trúng độc ở bệnh viện, cũng nôn mấy ngày liền..."
"Không phải bác sĩ nói cậu ăn đồ ăn bị đau bụng sao? Khỏi rồi không sao rồi, đừng nghĩ nữa." Chu Sa dịu dàng nói, cơn phẫn nộ của Chu Tú Mẫn lại trào lên, cậu còn giả vờ? Đột nhiên Chu Tú Mẫn quát lên, "Chu Sa... cậu..." Cô ấy muốn nói có phải cậu lừa mình, nhưng lại ép lại bên khóe môi, bỗng biến thành dáng vẻ giả vờ u oán, "Cậu... cậu không biết đồng cảm!" Cô ấy giả bộ tức giận làm nũng, trong lòng lại ghét bỏ sự giả dối và nhu nhược của bản thân. Hoặc là đừng hỏi, hoặc là mạnh dạn hỏi, điệu bộ õng ẹo ra vẻ này nọ, thật không giống bản thân chút nào.
Chu Sa đột nhiên bị Chu Tú Mẫn quát, giật nảy mình, "Mình xin lỗi, Tú Mẫn đừng tức giận. Anh cậu sao rồi? Đi bác sĩ chưa? Cậu đừng lo lắng, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Chu Sa không biết chuyện Chu Kính Thanh trúng độc, Chu Tú Mẫn không nói với cô, cho nên cô cho rằng Chu Tú Mẫn nói nôn mửa chỉ là bệnh bình thường, không nghĩ quá nhiều, thấy Chu Tú Mẫn tức giận, vội vàng bổ sung, Chu Tú Mẫn nghe xong lại buồn bã, giày quân đội ngu ngốc.
Chu Tú Mẫn buồn rầu nói, "Mình đi tắm đây. Không nói nữa."
"Ừm. Ngủ ngon. Ngủ sớm đi."
Chu Tú Mẫn nói mới chín giờ, ngủ cái gì mà ngủ.
"Nhưng cậu nói đi tắm mà, mình cho là cậu muốn ngủ."
Chu Tú Mẫn kiềm chế không gây sự, "Ai quy định đi tắm xong phải ngủ?"
"Vậy... vậy ngủ muộn một chút. Đừng muộn quá."
Chu Tú Mẫn hết cách thở dài một cái, cảm giác trong lòng càng buồn bực, không có chỗ phát ra. "Được rồi."
"Tạm biệt!"
"Ừm!" Chu Tú Mẫn đáp lại, ngừng một lát, lại nói, "Chu Sa... Ngày mai ra ngoài không?"
"Bao giờ?"
"Lúc nào cũng được."
Chu Sa ngừng lại, Chu Tú Mẫn biết cô đang lật sổ ghi chép lịch trình của mình, không phải thời khóa biểu, là lịch trình cá nhân của cô, "Sáng mai được không? Trước 9 giờ sáng mai mình rảnh."
Chu Tú Mẫn muốn hỏi, 9 giờ? Lúc đó người ta còn chưa mở cửa hàng, thăm thú cái gì? Nhưng cô ấy cũng không thật sự muốn đi ngắm nghía mua đồ, liền gật gật đầu, "Ừm!"
"Đi đâu?"
"Công viên quảng trường. Mình đợi cậu ở đó."
"Ừm. Thế cậu đi tắm đi."
"Ừm!"
Chu Tú Mẫn vứt điện thoại đi, bắt chéo chân ngồi ngây ngốc trên ghế. Thật ra gặp rồi thế nào? Cô ấy thật sự có thể hỏi ra miệng sao? Thật ra cô Trịnh nói đúng, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đặc biệt chuyện liên quan đến sinh mệnh, Chu Sa không nói cũng chẳng có lỗi gì, bọn họ thân thiết đến cỡ nào vẫn là hai cá thể độc lập, ai biết được tường tận, ai biết lúc nào sẽ bán đứng bản thân?
Cô ấy bắt đầu nghĩ: Chu Sa có phải là "Đàm Thi" trong truyền thuyết? Nhưng trên người Chu Sa có sẹo, bố Chu Sa nhặt được cô khi cô mặt cắt không còn giọt máu, chú trưởng thôn cũng từng nói, người trong thôn cũng nói, không thể nào là giả, Chu Sa cũng không sống ở nơi âm u không có ánh sáng. Nhưng kiến thức về thuốc độc của Chu Sa phong phú như thế, lại rất kích động khi nhắc tới "Đàm Thi", chỉ có "Đàm Thi" (Oa Oa) "chuyên nghiệp" mới có thể trị thương, cho nên... cho nên Chu Sa là gì? Hoặc là tính là gì? "Đàm Thi" phiên bản nâng cấp?
Chu Tú Mẫn đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Chu Tú Mẫn hỏi, "Ai đó?" Âm thanh của Chu Kính Nhân bên ngoài vang lên, "Anh!" Chu Tú Mẫn cảm thấy không ổn, "Có chuyện gì ạ?"
"Em mở cửa đi!"
Chu Tú Mẫn đứng lên, hít sâu, chỉnh lại quần áo mặt mũi rồi đi mở cửa, "Sao thế ạ?"
Chu Kính Nhân đi vào, "A Mẫn, anh có chút chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì ạ?" giọng Chu Tú Mẫn vô thức cao lên, cô ấy sợ Chu Kính Nhân biết chuyện viên thuốc xanh.
"Viên thuốc xanh của Kính Thanh, có phải em đưa nó không?"
Chu Tú Mẫn là người như thế, cô ấy có thể oán thán, tức giận với Chu Sa, nhưng không cho phép người khác "vấy bẩn" cô. Cô ấy lập tức phủ nhận: "Thuốc xanh nào ạ? Không có đâu."
Chu Kính Nhân nhìn Chu Tú Mẫn, "Anh hỏi Kính Nhân mấy lần, nó không chịu nói, cho nên anh đi hỏi Chu Hiểu Vũ, người hợp tác với anh ba em, cũng là người cứu anh ba em. Cậu ấy nói viên thuốc này là thằng ba lấy từ bình sứ ra, bình sứ treo trên dây chuyền bạc, nếu anh nhớ không lầm thì đó là anh cho em."
Chu Tú Mẫn cắn răng phản bác, "Thứ đó cũng nhiều lắm, sao lại là của em? Em mà có đồ tốt còn không giấu ăn một mình? Em lấy ra làm gì?
Chu Kính Nhân cũng không để ý đến lời khiêu khích của cô ấy, "Vậy dây chuyền anh đưa em đâu?"
Chu Tú Mẫn vịt chết miệng cứng, "Không ở đây, ngày mai em tìm cho anh."
Chu Kính Nhân thăm dò, "Có phải là bạn học từng cứu em cho em không? Có thể hỏi em ấy có đồng ý bán cho chúng ta không, anh nghe nói hoàn cảnh gia đình em ấy không tốt, anh có thể mua giá cao."
Chu Tú Mẫn đột nhiên nổi giận, "Ồ, nghe nói? Vậy anh có nghe nói em và cậu ấy có quan hệ gì không?"
Chu Kính Nhân đột nhiên lúng túng, hắn không ngờ tin đồn mập mờ giữa em gái hắn và cô bạn học tên Chu Sa kia đã truyền khắp mọi nơi. Chu Tú Mẫn tiếp tục tức giận, "Có thì sao? Anh muốn có phương thuốc, anh có từng nghĩ tới người ta từng cứu em gái anh, còn gián tiếp cứu em trai anh không? Anh còn mặt mũi để xuống tay sao?"
Chu Kính Nhân nghẹn họng, "Anh... anh cũng không phải muốn không..."
Chu Tú Mẫn hỏi ngược lại: "Nếu anh có đồ quan trọng như thế, anh có cho người ta không?"
Chu Kính Nhân: "..."
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, Chu Kính Nhân không biết nói gì mới đúng, Chu Tú Mẫn đã như con nhím xù lông, chạm vào là bị đâm. Rất lâu, Chu Kính Nhân lại thở dài, "Nhà họ Chương đã bắt đầu công bố bọn họ sáng chế ra loại thuốc giải độc tốt hơn nhà chúng ta, rất nhiều người muốn làm ăn với nhà họ, tình hình của chúng ta lúc này thật sự không ổn chút nào." Chu Tú Mẫn không lên tiếng. Chu Kính Nhân đứng lên, giống như cuộc hội thoại đã kết thúc, hắn chuẩn bị rời đi, lại nói: "Hôm nay bà nội đến nhà thờ họ, nhưng bọn họ không cho bà vào."
Chu Tú Mẫn "toang" một tiếng, vỡ vụn trong đầu. Cô ấy luôn tin rằng, dù không có phương thuốc, gia đình họ vẫn có thể mô phỏng theo để tiếp tục làm ăn tiếp tục phát triển, Chu Tú Mẫn không ngờ sự việc sẽ diễn biến theo chiều hướng này. Trong dòng họ, bà nội cũng coi như trưởng bối có thân phận, những người đó... sao có thể đối xử với bà như thế? Đám người đó dám đối xử với bà như thế... có phải chứng minh, gia đình họ đã thê thảm hơn mức tưởng tượng của cô ấy rồi không? Chu Tú Mẫn không dám tin tưởng nhìn Chu Kính Nhân, anh trai mình, trong mấy ngày ngắn ngủi, dường như đã già đi nhiều, lúc trước mũ áo chỉnh tề, oai phong lẫm liệt, trên mặt một cọng râu cũng không đó, nhưng lúc này đầu tóc loạn xạ, trên mặt còn lộ rõ một miệng râu chưa cạo...
Chu Kính Nhân nặng nề gật đầu, "Thế này đi. Anh cũng không muốn làm tổn thương tình cảm của em, chỉ hi vọng em có thể nói chuyện với bạn học đó, phương thuốc có lẽ rất quý giá, nhưng có lẽ tác dụng của nó với em ấy không quan trọng bằng chúng ta. Có lẽ..." Hắn muốn nói, có lẽ em ấy đồng ý chuyển nhượng, chỉ là nhìn thấy Chu Tú Mẫn lắc đầu, hắn đành nuốt lại, khẽ nói: "Coi như anh cả cầu xin em. A Mẫn, giúp anh cả, hai đứa là bạn tốt, có lẽ em ấy đồng ý giúp đỡ."
Chu Tú Mẫn hoang mang lắc đầu, "Bọn em không phải bạn tốt!"
Chu Kính Nhân bối rối mím môi, hắn hiểu ý nghĩa của câu nói này: Bọn em không phải bạn tốt, bọn em là người yêu của nhau, cho nên em càng không thể mở miệng. Hắn chưa từng nghĩ em gái hắn là đồng tính luyến ái. Nếu có thể, hắn cũng không muốn làm khó Chu Tú Mẫn, người từng cứu mình, cứu anh trai mình, còn có thể mở miệng đòi phương thuốc của người ta, chỉ sợ người còn chút liêm sỉ chắc chắn không thể mở miệng. Nhưng...
Hắn không lên tiếng, đưa tay ra dịu dàng xoa đầu Chu Tú Mẫn, lặng lẽ rời đi.