Cho nên cô Trịnh lại lần nữa nhìn thấy Oa Oa trong một buổi trưa tháng Mười nắng chiếu gắt gao, trên một con phố náo nhiệt giữa trung tâm thành phố. Cô Trịnh nghĩ tới lần trước gặp mặt ở sân bay, nhăn mày lại. Cô Chương này, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Oa Oa đi rất chậm, trên mặt vẫn là nét trắng bệch như người chết là cô gặp lần trước. Trong ánh nắng, cái lạnh lẽo này dường như bình thường hơn một chút, tỉ mỉ quan sát còn có thể thấy được nét ngây thơ của đứa trẻ không cần thiết trên khuôn mặt trắng bệch kia. Oa Oa xinh đẹp, người qua đường đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô ấy, nhưng nhìn thấy mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng mặc đồ đen từ đầu đến chân lại tự động tự giác tránh xa. Cho nên tuy người đông, nhưng cô ấy vẫn đi rất thong thả, đây là nguyên nhân vì sao cô có thể nhìn một cái là thấy Oa Oa.
Chuyện này cũng không liên quan đến cô, cô chỉ chau mày nhìn mấy cái: Vệ sĩ mua cho Oa Oa một xiên kẹo hồ lô đường, cô ấy mang theo chút kinh ngạc cùng thích thú, nghiêng đầu nghiên cứu, sau đó đặt lên miệng liếm liếm, khóe môi lộ ra một nụ cười nông, nông đến không thể thấy. Sau đó người vệ sĩ bên trái nghe điện thoại, nói với Oa Oa cái gì đó, Oa Oa nhăn mày lại, cũng không làm ra biểu cảm gì, im lặng đi theo vệ sĩ. Hiển nhiên, điện thoại gọi đến ra lệnh không để cô ấy tiếp tục dạo phố.
Hai chiếc xe Limousine đen đang dừng bên đường đợi bọn họ. Người vệ sĩ đi lên trước mấy bước mở cửa xe, Oa Oa cầm theo xiên hồ lô đường đỏ lên xe, đột nhiên ngừng lại.
Khu vực rộng lớn này, tứ phía đều là cửa hàng cửa hiệu, thông tới con phố mua sắm sầm uất gần đó, cho nên ở khu vực này lúc nào người cũng đông như hội, náo nhiệt không kém phố mua sắm, thậm chí còn có thể náo nhiệt hơn. Đương nhiên cũng sẽ có không ít ăn mày, hát rong, xuất hiện mọi ngóc ngách của thành phố, mọi người thấy cũng không lạ, có lòng tốt cho bánh cho tiền, không muốn phiền phức thì lạnh lùng lướt qua mà đi. Thỉnh thoảng bảo vệ cũng đến đuổi, nhưng rất nhanh bọn họ lại quay lại, lâu dần, bảo vệ cũng lười quan tâm, thế nên ăn mày, hát rong ở đây tốt hơn nơi khác những mấy lần, dường như cách mấy bước, mười mấy bước là có thể nhìn thấy một đám. Còn thứ mà Oa Oa nhìn thấy, chính là hai ông cháu đang hát rong, ông già mắt mù cùng cô gái nhỏ chừng mười một, mười hai tuổi. Bọn họ đẩy theo chiếc loa cũ nát, ông lão mắt mù ngồi trên ghế dài kéo đàn nhị, cô gái ừm ừm à à hát xong, cầm bát xin tiền. Mọi người xung quanh nhanh chóng tản đi quá nửa, chỉ có một ít rút cho họ mấy đồng. Cô bé bước đến trước mặt người đàn ông mặc áo sơ mi đen không đóng mấy cúc áo lộ ra cả ngực, người đàn ông không cho tiền ngược lại còn sờ cằm cô bé, "Chà, cô gái nhỏ, hát cũng hay đấy. Muốn làm minh tinh không? Tôi có thể giới thiệu người quản lí cho em..." Còn làm ra vẻ như đàn ông thời xưa chòng ghẹo phụ nữ. Có rất nhiều người nhăn mày, nhưng đều sợ có chuyện, không ai dám đứng ra giúp đỡ. Gã đàn ông kia càng đắc ý, động chân động tay, cô bé muốn đi, nhưng bị gã cướp lấy bát tiền, mồm miệng nói ra những lời không sạch sẽ, cô bé muốn cướp về, hai bên tranh chấp. Cô bé cắn tay của người đàn ông kia, gã đau đớn buông cánh tay đang giữ bát tiền, sau đó cho cô bé một cái bạt tai. Cô gái nhỏ bị tát ngã ra đất, gã đàn ông kia còn lấy chân giẫm lên, mọi người quây lại càng đông, nhưng không có ai lên tiếng. Có người còn trộm gọi 110 báo cảnh sát, nhưng 110 chắc chắn đến không kịp, nơi này, không đến một tiếng đồng hồ đừng mong gặp được cảnh sát. Gã đàn ông kia như thể cũng biết chuyện này, tuy mọi người nhìn chằm chằm, gã cũng không hoảng loạn, ngược lại càng được thế ra oai. Cô đang tính ra mặt, gã kia chính là cố ý đến gây sự, có lẽ hai người này là người mới, không hiểu đất có thổ công sông có hà bá, không nộp tiền bảo kê nên bị người ta đến phá đám.
Sau đó, chân người đàn ông kia còn chưa giẫm xuống, đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, gã nâng cánh tay, trên tay còn cắm một xiên hồ lô đỏ chót, chiếc xiên tre này xuyên qua lòng bàn tay gã. Sau đó cô thấy vệ sĩ bên cạnh Oa Oa bước đến, đỡ cô bé kia lên, lúc đỡ cô bé lên đã nhanh chóng nhét vào ngực cô bé một cuộn tiền, có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng góc độ của cô lại thấy rõ ràng. Cô Trịnh khẽ mỉm cười, xem ra võ vẽ của cô Chương trong lời đồn không chỉ là lời đồn. Lòng dạ cô gái này cũng không xấu, vô thức nhìn vài cái. Không biết là trùng hợp, hay ngoài ý muốn, ánh mắt Oa Oa cũng nhìn tới, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung. Cô ấy phát hiện, cũng không tránh đi, nhìn chằm chằm cô Trịnh. Cô Trịnh ngẩn người, lần nữa cảm nhận được ánh mắt này giống như chiếc móc câu, đâm thẳng vào tim rồi móc ra một khối thịt.
Sau đó Oa Oa lên xe, không lâu sau, hai chiếc xe xa hoa rời đi. Ban nãy người vệ sĩ kia không nói với tên lưu manh kia bất kì điều gì, nhưng chỉ bằng khí thế, không nói cũng thắng, gã đàn ông kia không dám giở trò nữa, lúc đó ngoan ngoãn im lặng, bọn họ vừa đi, lập tức bò dậy, vừa lăn vừa bò chạy mất. Lúc đó, có một số người tốt bụng giúp cô gái nhỏ thu dọn đồ, còn cho một ít tiền bảo hai ông cháu nhanh chóng về nhà. Cô bé chỉ ngẩn ngơ nhìn về nơi Oa Oa đứng ban nãy, hiển nhiên cô bé này biết người kia đã cứu hai ông cháu, được người ta khuyên bảo, một lúc mới tỉnh táo, đỡ ông nội lên, nhanh chóng biến mất trong dòng người. Cô Trịnh cũng đi về bãi đỗ xe.
Cô Trịnh đoán không sai, vệ sĩ nhận được điện thoại, quả nhiên là mệnh lệnh dẫn Oa Oa quay về, cô chủ Chương vừa nhìn thấy Oa Oa liền nhăn mày, cũng không nói gì, có người bưng một bát thuốc đen đen, cô chủ Chương giương cằm hất về phía Oa Oa. Ánh mắt uể oải của Oa Oa có chút ghét bỏ, cũng không nói gì, cầm bát lên "ực ực ực" uống hết. Cô chủ Chương đợi cô ấy uống xong, mới nhẹ nhàng hỏi: "Tình hình thế nào?"
...
Buổi chiều cùng ngày, cô chủ Chương đưa ra một câu trả lời rất rõ ràng: Oa Oa không thể trị độc cho cậu ba Chu.
Niềm hi vọng duy nhất của Chu Kính Nhân là Oa Oa, nhưng cô chủ Chương lại trả lời hắn như thế khác nào sét đánh ngang tai. Chu Kính Nhất khẩn thiết cầu xin: "Cô chủ Chương, có gì từ từ nói. Không cần nhắc đến giao tình hai nhà, cô có yêu cầu gì, nhà họ Chu nhất định sẽ đáp ứng, xin cô chủ Chương đây giúp đỡ bằng mọi cách."
Cô chủ Chương dường như càng trìu mến, "Anh Chu, bàn về giao tình hai nhà, nếu có thể giúp, dù thế nào tôi cũng sẽ không từ chối. Chỉ là..." Cô chủ Chương thở dài, "Thật sự không dám giấu, Oa Oa... Oa Oa..." Cô chủ Chương dường như dường như không thể kiềm chế, khó khăn mới mở miệng, "Sức khỏe Oa Oa không tốt, nếu dùng bản thân để cứu cậu ba, chỉ sợ đến mạng cũng không giữ được. Chúng tôi muốn giúp cậu ba, nhưng lực bất tòng tâm, anh Chu, Chương tôi có lỗi."
Chu Kính Nhân cũng không biết những lời đó là thật hay giả, chỉ đau khổ cầu xin, "Cô chủ Chương, tình hình này, tôi cũng không tiện mở lời, nhưng tôi chỉ có một đứa em trai, cô cũng biết tình hình nhà tôi, lại mất đi một đứa, sợ là mẹ tôi... dù thế nào, xin cô nghĩ cách giúp đỡ, nhất định cô có cách. Chỉ cần cô chủ Chương đây bằng lòng ra tay, thuốc giải độc cô cần, bao nhiêu tôi cũng có thể đưa, cô chủ Chương, xin cô..."
Cô chủ Chương đột nhiên khẽ thở dài nói: "Anh Chu, nước xa không cứu được lửa gần. Xin lỗi. Chương tôi thật là không có năng lực giúp đỡ."
Chu Kính Nhân ngẩn người, hắn đã nói đến thế, người ta vẫn kiên trì không giúp, hắn cũng không còn cách nào. Tình hình của Chu Kính Thanh so với buổi sáng càng nghiêm trọng hơn, chỉ sợ không đến hai ngày, ngực hắn sẽ nở ra "hoa". Chu Kính Nhân đau khổ về nhà. Buổi chiều Chu Tú Mẫn không có tiết, cũng không cần làm nghiên cứu, ở nhà xem phim cùng mẹ. Mẹ Chu xuống bếp cắt hoa quả, cô ấy nhìn thấy anh trai hồn bay phách lạc, hỏi làm sao thế, Chu Kính Nhân xua xua tay không nói về phòng. Hắn suy nghĩ tỉ mỉ câu nói của cô chủ Chương "nước xa không cứu được lửa gần" là có ý gì, không phải là muốn đổi phương thuốc Bích Huyết Xích Luyện của nhà họ Chu đổi lấy mạng người chứ? Nhà họ Chu bọn họ không còn phương thuốc thì sau này biết tính thế nào? Cho dù hắn có đồng ý, người khác trong dòng họ liệu có chịu? Phương thuốc này hắn chỉ có một phần, một phần ở trong tay bà nội và các vị trưởng bối khác, dù hắn có trộm được cũng không biết ghép lại thế nào.
Chu Tú Mẫn gõ cửa phòng hắn, tựa vào cửa hỏi, "Anh cả... anh không sao chứ?" Chu Kính Nhân lắc lắc đầu, dùng sức xoa mặt hỏi, "Bà nội có nhà không?" Chu Tú Mẫn gật gật đầu, Chu Kính Nhân đứng lên, đi qua Chu Tú Mẫn, xoa đầu cô ấy tỏ ý không sao, sau đó vội vàng đi về phòng bà nội.
Chu Kính Nhân đơn giản kể lại sự tình cho bà nội Chu. Bà nội Chu nghe Chu Kính Thanh trúng độc, còn là loại rất độc, vội vàng đứng lên rồi lại ngồi xuống, rất lâu, mới nói, "Kính Nhân, cháu cũng lớn tuổi rồi, khi nào thì lập gia đình?"
Thằng hai đi rồi, thằng ba đi rồi, chỉ còn là thằng cả, lúc nào lấy vợ sinh con đây? Chu Kính Nhân nghe lời bà nội Chu nói, mặt biến sắc, câu nói này của bà nội, là tuyệt nhiên không đồng ý dùng phương thuốc đổi lấy nhà họ Chương ra tay.
"Bà nội..." Hắn khẽ nói, âm thanh mang theo ý vị "cầu xin bà hãy nghĩ kĩ lại", bà nội xua tay, sắc mặt vừa u ám vừa bi thương nhưng không thiếu vẻ bình tĩnh, "Cô gái này ở nhà họ Chương được nuôi dưỡng bằng thuốc độc, đã trúng độc thì trước sau gì cũng chết. Cô chủ Chương rất biết tính toán, dùng một cái mạng sắp chết đổi lấy một phương thuốc dài lâu. Nhà họ Chương bọn họ, vốn đã huênh hoang ta đây có bí quyết, lại thêm phương thuốc nhà chúng ta, sau này, còn chỗ nào dung thân cho nhà họ Chu chúng ta nữa? Không phải bà không muốn cứu Kính Thanh, nhưng bà cũng không thể không quan tâm nhà họ Chu, tương lai của dòng họ Chu. Chuyện này, bà không thể đồng ý."
"Bà nội, lẽ nào bà bảo cháu phải giương mắt nhìn thằng ba..." Chu Kính Nhân lắc đầu, dù thế nào cũng không nhẫn tâm. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ hắn sẽ cứng rắn chịu đựng, nhưng đây là em trai hắn, hắn không làm được. Đạo lí của bà nội, đương nhiên hắn hiểu rõ, nhưng hắn thật sự không nhẫn tâm.
Bà nội Chu chầm chậm nhắm mắt, tỏ ý "ý bà đã quyết, cháu nói nữa cũng vô dụng", Chu Kính Nhân nhìn khuôn mặt khổ sở già nua của bà nội, vẫn mở miệng, "Bà nội, phương thuốc mất rồi cháu cũng biết hậu quả, nhưng cháu không thể không cứu thằng ba."
"Kính Nhân!" Bà nội Chu đột ngột mở mắt, thảm thiết nói, đang muốn nói tiếp, đột nhiên nghe thấy một tiếng vỡ "toang" ngoài cửa, hai người im lặng không nói gì, đột nhiên cửa bị đẩy ra, mẹ Chu như điên cuồng xông vào. Bà nghe thấy hết rồi, bà vốn muốn bưng dưa lên cho mẹ chồng giải nhiệt, nhưng không ngờ nghe được tin tức này. Thật độc ác, ngay cả cháu trai ruột thịt cũng không cần. Bà cũng không cầu xin bà nội Chu, điên cuồng bắt lấy Chu Kính Nhân, "Mày là cái đồ cầm thú, ngay cả em trai cũng không cứu, mày có còn là người không? Mày vì tiền, ngay cả ruột thịt cũng có thể từ bỏ sao? Mày có còn là người không? Mày có còn là người không?" Chu Kính Nhân không tránh cũng không né, chỉ van xin: "Mẹ..."
Mẹ Chu không quan tâm, không ngừng lặp lại những lời ấy rồi bắt lấy Chu Kính Nhân mà đánh, bà nội nhăn mày quát lên: "Thục Trân..." nhưng mẹ Chu cũng không quan tâm, bà càng sôi máu đánh mắng Chu Kính Nhân, nói bóng nói gió, bà nội Chu nghe được cũng không còn mặt mũi. Lúc đó Chu Tú Mẫn nghe được tiếng động chạy đến, bị dọa ngốc, nhanh chóng ôm lấy mẹ ngăn lại. Nước mắt mẹ Chu rơi đầy mặt, cũng không nhìn bà nội Chu, gầm lên với con trai mình: "Con không cứu nó, con không cứu nó, mẹ chết cho con xem." Nói xong giãy khỏi Chu Tú Mẫn xuống bếp lấy con dao, lúc này Chu Tú Mẫn mới biết anh mình có chuyện rồi, sống chết ôm chặt lấy mẹ không cho bà cử động. Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn. Chu Kính Nhân vốn muốn giấu mẹ hắn, bây giờ muốn giấu cũng không giấu được nữa, mẹ Chu nhớ lời ông thầy bói nói "chỉ cần chi tiền có thể giải quyết vấn đề", mẹ chồng lại lòng dạ sắt đá, bà không tranh thủ, cái gì cũng không còn. Bà đột nhiên giãy khỏi lòng Chu Tú Mẫn, "bộp" quỳ xuống trước mặt mẹ chồng, bạt mạng dập đầu, "Mẹ, mẹ cứu Kính Thanh đi, con cầu xin mẹ. Năm đó Kính Viễn không có cách nào cứu được, bây giờ có cách rồi, mẹ cứu nó đi, coi như con dâu cầu xin mẹ. Hai đứa còn ngây ra đó làm gì, mau quỳ xuống cầu xin bà nội đi." Bà quay đầu lại nói với Chu Kính Nhân và Chu Tú Mẫn. Chu Kính Nhân chần chừ, sau đó quỳ xuống, Chu Tú Mẫn cũng quỳ. Mẹ Chu lại khóc, "Mẹ, bao năm qua tiền nhà họ Chu kiếm được cũng đủ chúng ta sống mấy đời, lẽ nào tiền quan trọng hơn mạng của Kính Thanh sao? Tiền không còn có thể kiếm lại, mạng không còn coi như hết rồi. Kính Thanh là cháu mẹ, mẹ không thể thấy chết không cứu."
Chu Tú Mẫn vẫn không cách nào hiểu hết được quan hệ lợi ích phức tạp bên trong, thẳng thắn nói với Chu Kính Nhân: "Anh, không có phương thuốc, chúng ta cũng có thể mô phỏng làm theo, cho người ta đi." Chu Kính Nhân không biết làm sao, nhìn cô ấy, âm thanh có chút đau khổ, "Phương thuốc, không nằm trong tay anh."
Mẹ Chu ở một bên lại khóc lóc. "Thục Trân!" Bà nội Chu mang theo biểu cảm tức giận, phẫn nộ rồi từ từ lại chuyển sang u buồn không biết làm sao, "Không phải mẹ không muốn cứu Kính Thanh, chỉ là..." Bà nội Chu định nói không đáng, nhưng cảm thấy lời ấy không đúng, lại đổi thành, "Những người khác cũng không đồng ý."
Chu Kính Nhân đỡ mẹ mình dậy, khẽ nói, "Bà nội, nhất định phải có cách giải quyết, người ta đợi được, nhưng chúng ta không nhất định sẽ đợi được."
Bà nội Chu suy sụp ngồi trên ghế, cả mặt buồn bã, "Kính Nhân... chuyện này, cháu phải nghĩ cho kĩ."
"Không có gì là nghĩ kĩ hay không cả, nếu chỉ là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền bạc thì càng tốt." Chu Kính Nhân xoa mặt. Mẹ Chu vùi vào lòng Chu Tú Mẫn, lặng lẽ rơi lệ, "Kính Nhân, con nhất định phải cứu Kính Thanh."
"Con biết rồi. Mẹ, mẹ yên tâm, nhất định con sẽ cứu em." Chu Kính Nhân nhìn Chu Tú Mẫn, "Mau đưa mẹ đi nghỉ, anh nói với bà chút chuyện."
...
Buổi chiều, tại căn phòng xa hoa trong khách sạn La Mã Giả Nhật, Oa Oa ngồi trên cửa sổ, có một tia nắng chiếu qua, yên lặng rọi lên chiếc thảm tinh xảo trên mặt đất, cô ấy ngẩn người nhìn, không nói không rằng, yên tĩnh, giống như một con búp bê. Cô chủ Chương bước đến, dịu dàng gọi Oa Oa, đưa tay xoa đầu cô ấy, "Oa Oa..."
Oa Oa không trả lời.
"Phương thuốc nhà họ Chu gửi đến kết hợp cùng với phương thuốc bí mật của chúng ta, nhất định sau này có thể chế tạo ra thuốc giải độc phù hợp với thể chất của em, như thế bệnh của em sẽ tốt lên." Cô chủ Chương dịu dàng nói, sờ tay lên mặt Oa Oa, Oa Oa khẽ tránh đi, cô chủ Chương ngẩn ra, lại nói, "Bây giờ, em... đến xem bệnh cho cậu ba Chu đi."
Oa Oa vẫn không lên tiếng, nghe lời đứng lên, lông mi rũ xuống, có tia nắng khẽ quét qua...
Cuối cùng, cô chủ Chương, lựa chọn từ bỏ cô ấy!