Kí hiệu "ngốc"
Chu Sa không biết trong lòng người ta đã khắc lên một kí hiệu "ngốc" để hình dung về mình, nhưng người ta không thích cô, cô cũng có thể cảm nhận được, vậy nên bản thân sẽ không chủ động nói chuyện với Chu Tú Mẫn. Vốn cũng không liên quan gì đến nhau, cô không nhất định phải dùng mặt mày nhiệt tình dán lên chiếc mông lạnh của người khác.
Kì huấn luyện quân sự vẫn tiếp tục.
Trừ hai ba ngày đầu tiên nóng nực như bị luộc, những ngày sau dường như dễ chịu hơn nhiều, buổi tối kết thúc huấn luyện, cả một đám người quây thành vòng tròn cùng hát vang mấy bài ca cách mạng, vô cùng vui vẻ.
Đàn anh lớp trên vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng còi báo động và âm thanh "đạp đạp đạp" liền trùm kín chăn cảm thán: Ôi, lại đến rồi! Đến buổi chiều lại cởi trần đứng trên hành lang ngắm nghía xem mấy cô em gái có xinh đẹp hay không rồi chỉ trỏ:
"A, em gái buộc tóc đuôi ngựa kia xinh nhỉ!"
"Em gái cao cao tóc ngắn kia cũng được!"
"Mẹ khỉ, em gái khoa Văn học mới là tuyệt sắc biết chưa!" Ngay cả tên họ cũng nghe ngóng được rồi.
"Mẹ kiếp, em gái từ ngôi mộ nào chuyển đến khoa Khảo cổ thế? Làn da trắng đến... buổi tối – con mẹ nó – không cần bật đèn?"
"Vị huynh đài này chắc chưa biết, đó không phải em gái khoa Khảo cổ, đó là truyền nhân phái Cổ Mộ kết hợp với hơi thở hiện đại nên hết sức trừu tượng, mời xem!" Ân cần dâng điện thoại tới, mở khóa một cái là hiện ra "bức ảnh giết lợn của em gái" tuyệt sắc vô song khuynh thiên hạ, thành công thu về tiếng kêu thảm thiết: Đùa cái gì thế? Cái này không phải thật chứ? Đồng chí đưa điện thoại cười một cái rất khuynh thành: Đương nhiên là thật, kẻ xuất gia không nói lời giả dối. Tình hình chi tiết xin đến hỏi phòng 405, năm đồng một phút, giảm 20%.
Không sai, năm đồng một phút, giảm 20% là thật. Bởi vì bạn học Tiểu Chu da trắng mặt xinh, thu hút rất nhiều sự chú ý của những đồng chí nam đang trong tuổi cập kê. Giang Viễn Lâu và Béo thân là người phụ trách nhóm tân sinh viên đương nhiên là đối tượng bị quấy nhiễu đầu tiên, Giang Viễn Lâu và Béo không chịu được phiền phức nên bày ra cách này. Các đồng chí nam khoa Khảo cổ rất tức giận: Em gái mày! Khoa chúng ta không dễ gì mới có một em gái giống con gái.
Từng cặp mắt nhìn chằm chằm như lang như hổ, thật là ức hiếp người quá đáng, người đâu, chặt đầu chó của chúng xuống cho tao!
Béo: "Khốn khiếp!" rồi nhanh chóng đuổi đi.
Có vị đuổi không đi, mặt dày mày dạn ngao ngao nói: Đừng thế mà, hàng xóm với nhau (kí túc xá cách vách), tiết lộ chút đi.
Có thể! Đưa tay ra trước mặt, thu tiền! Cái gì, không có à, thế thì ngại quá, tạm biệt! Cũng có kẻ giàu sang, rút ra tờ mười đồng hào phóng không cần trả lại, còn được giải đáp miễn phí vài vấn đề chiều cao cân nặng.
Sau một tuần, Giang Viễn Lâu và Béo thu được tổng cộng hai mươi đồng ba hào ba, mà ba đồng ba này là của một vị đồng chí chỉ mặc quần lót chưa kịp chuẩn bị đã hớt hải chạy đến, Giang Viễn Lâu và Béo khai ân liền giảm giá cho hắn. Giang Viễn Lâu và Béo chia tiền thành hai phần: một người mười hai đồng, một người mười một đồng ba. Hai người còn có lương tâm mời bạn học Tiểu Chu một chai trà xanh Khang Sư Phụ cùng một que kem ốc quế, giá trị lần lượt là ba đồng và hai đồng năm!
Có vị nhà giàu hào phóng muốn được giới thiệu: Tao mời ăn cơm, ăn gì tùy chọn! Giang Viễn Lâu và Béo mang theo cốt cách tiên nhân mà từ chối, bọn hắn rất có "đạo đức nghề nghiệp", dù cho cơm lành canh ngọt lại còn miễn phí, nhưng làm người phải có giới hạn, giới hạn của bọn họ chính là: dung tục, chỉ có thể xếp sau!
Thật ra là vì, khoa bọn hắn khó khăn lắm mới có một em gái (ngoại hình) giống con gái, nếu bị khoa khác cướp đi, hơn nữa nguyên nhân còn là do bọn hắn, vậy chỉ cần mỗi đồng chí trong khoa góp một ngụm nước bọt của cũng đủ dìm chết bọn hắn. Ăn cơm là chuyện nhỏ, danh tiết mới là chuyện lớn, vậy nên không được, phải từ chối. Dùng một trăm đồng làm phí giới thiệu cũng không được, cái gì, phim của Rola Misaki, tao nhổ, bọn tao không biết lên mạng tìm sao?
Tất cả những thứ này đương nhiên bạn học Tiểu Chu không biết được, mỗi ngày Chu Sa đều chăm chỉ không chút chơi đùa, nỗ lực luyện tập, trong lòng cho rằng hai vị đàn anh là người tốt.
Nhưng người chính trực, lương thiện, dũng cảm, thật thà như Chu Sa khiến Giang Viễn Lâu và Béo mỗi lần gặp cô đều sinh ra một loại suy nghĩ gian ác, "thực ra nếu có bán em gái này đi em gái này cũng không biết, hay là bán thử xem". Đương nhiên, suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, Giang Viễn Lâu và Béo vẫn là người rất có đạo đức, hành vi hạ lưu ép buộc ấy bọn họ cũng chỉ nghĩ cho vui, đương nhiên sẽ không thực sự triển khai. Những nam thanh niên như lang như hổ, cùng một em gái ngốc nghếch đơn thuần không dính bụi trần, cứ hễ chạm mặt, chỉ sợ người sau cặn bã hơn người trước.
Bọn họ làm sao nỡ nhẫn tâm như thế?
Hơn nữa Giang Viễn Lâu và Béo còn đang đảm nhận vai diễn người hướng dẫn nho nhã lịch sự, thân cận đối đãi người, tận tâm tận lực, thành công thu hút không ít sự ái mộ của những em gái lớp khác. Còn em gái lớp này: Ôi, ngại quá, em thích một người lớp kế bên rồi. Tốt thôi, ra tay cũng nhanh gớm, ngay đến tên họ cũng thám thính được rồi! (Em gái Đông Bắc nào đó). Có đối tượng rồi! (Một em gái Đông Bắc khác). Em á? Ừm, người nhà đã làm lễ đính rồi rồi! (Một em gái họ Diệp). A, ngại quá, em có bạn trai rồi! (Một cỗ cương thi). Thích? A, đàn anh là người tốt (Một em gái trắng ngốc).
Giang Viễn Lâu và Béo:...
Ngược lại nam sinh lớp này lại nhiệt tình nói tiếng yêu: Đàn anh, đàn anh, em yêu anh!
Giang Viễn Lâu và Béo đen mặt: Cút sang một bên!
Thế nên Giang Viễn Lâu và Béo ở một bên cùng các đồng chí nam trong khoa tranh luận: Trong khoa này, mày là người không có hi vọng, không có tiền đồ, không có tương lai nhất!
Và rồi, nghĩ đến em gái, tại sao các em lại hướng tầm mắt về phía người ngoài!
"Báo cáo đàn anh, em thích con trai!"
"..."
Vậy nên mới nói, khoa Khảo cổ không chỉ có nữ hán tử mà còn có cả mấy thứ kì quái nữa.
Trong khoảng thời gian này, còn xuất hiện một việc, chính là "nữ anh hùng bắt cướp hộ giết lợn chuyên nghiệp" được chia sẻ điên cuồng trên mạng:
Bức ảnh và video được đăng lên liền được cư dân mạng điên cuồng chia sẻ, không ít cư dân mạng tán thưởng hành động dũng cảm này, cũng không ít hoài nghi đây là diễn trò. Và bạn học Tiểu Chu với làn da trắng lóa chói mắt đầy rắc rối kia khiến mọi người cùng Chu Tú Mẫn nghĩ trong lòng: Trang điểm quá đáng ghê, da trắng như vậy vừa nhìn đã biết "không xứng" với kiểu ăn mặc "thời thượng" kia, mà ai lại tùy tiện mang theo dao giết lợn bên mình? Thật sự mang dao ra đường không sao chứ?
Sự việc ngày càng diễn biến kịch liệt, nguyên nhân là vì có rất nhiều người hoài nghi, nhưng cũng không ít người chứng kiến tận mắt lên tiếng. Sinh viên Đại học Tây Hoa cũng chứng minh thật sự có người này: Sinh viên khoa Khảo cổ có thành tích đặc biệt xuất sắc đến từ khu vực khó khăn được Nhà nước miễn hoàn toàn chi phí học tập, lúc đến đội chiếc mũ cỏ, vác theo bao tải, không ít người tận mắt nhìn thấy. Rất nhiều sinh viên ở Đại học Tây Hoa khi thấy bạn học Tiểu Chu ăn mặc "sắc bén" như thế, cùng nhau kiên trì chống lại những lời lẽ vu oan cho Đại học Tây Hoa, sinh viên Đại học Tây Hoa. Sau đó một tờ báo giật tít: "Rốt cuộc là diễn trò hay là hành động dũng cảm ở lứa tuổi này?" Phóng viên đã đến cục cảnh sát tìm chứng cứ, cuối cùng trên Weibo chính thức của cục cảnh sát đưa ra thông báo: Quả thực có chuyện này!
Thông báo vừa được phát ra, dân mạng cuối cùng cũng vỡ trận, những âm thanh hoài nghi đã im bặt, tiếng tán thưởng "anh hùng thực sự" không ngừng vang lên, có lẽ là để chữa cháy cho những hoài nghi trước đó. Dân mạng khó có dịp đồng lòng, tất cả đều khen ngợi, có người còn chụp trộm góc nghiêng và bóng lưng của bạn học Tiểu Chu, bức ảnh vừa được đăng tải lên mạng, một làn sóng "em gái xinh đẹp" kích động dâng trào, chủ đề này đã đạt hơn 500 trang thảo luận trên diễn đàn lớn nhất của người Hoa, quả là hiếm gặp!
Trang báo đầu tiên đăng tin này cũng tiếp tục viết bài, liên lạc phỏng vấn với lãnh đạo nhà trường, lãnh đạo trường vừa nghe: Đây là chuyện tốt! Nhanh chóng cử người gọi bạn học Tiểu Chu tới, bạn học Tiểu Chu không tình nguyện: Đang huấn luyện quân sự!
Lãnh đạo sốt ruột: Đứa trẻ ngốc, lúc nào rồi còn huấn luyện gì chứ? Mau lên, mau lên!
Sau đó để Giang Viễn Lâu và Béo áp giải người đến. Đồng chí phóng viên vừa nhìn thấy bạn học Tiểu Chu, làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, liền ngây người: Ôi chao, quả là một em gái thuần khiết xinh đẹp!
Giang Viễn Lâu và Béo trong lòng mắng chửi: Háo sắc!
Đồng chí phóng viên bắt đầu phỏng vấn: Khi em nghe thấy tiếng "bắt cướp" thì trong lòng nghĩ gì? Có thể miêu tả lại cảm giác lúc đó không?
Bạn học Tiểu Chu: Không nghĩ gì ạ.
Phóng viên: Cái gì cũng không nghĩ đến?
Bạn học Tiểu Chu: Không ạ!
Đồng chí phóng viên từ từ dẫn dắt: Có nghĩ tới việc "mình phải bắt tên cướp đó, làm chuyện tốt giúp mọi người" các thứ không?
Đồng chí Tiểu Chu: Không có ạ.
Giang Viễn Lâu và Béo cười thầm: Ngốc nghếch!
Lãnh đạo trường cũng mắng chửi trong lòng: Cậu cho rằng đây là những năm 50 60 sao, bắt cướp còn phải nói, "Tôi muốn học Lôi Phong làm chuyện tốt?", nghĩ ngợi này nọ, cướp cũng chạy mất rồi!
Phóng viên: Vậy trong lòng em có sợ hãi không? Ví dụ như sợ bị thương hoặc sợ gì đó?
Bạn học Tiểu Chu: Không có ạ!
Giang Viễn Lâu và Béo trợn con mắt.
Đồng chí phóng viên: Vậy sau khi việc xảy ra thì sao? Sau khi việc xảy ra có sợ hay không?"
Bạn học Tiểu Chu: Không có ạ!
Đồng chí phóng viên hỏi mãi không ra cái gì liền chuyển chủ đề...
Phóng viên: Khi đó em đội một chiếc mũ cỏ, vác theo bao tải... trên mạng có rất nhiều người cho rằng tạo hình đó... bên trong chứa những thứ gì thế?
Bạn học Tiểu Chu: Nồi, bát, sách vở, quần áo ạ.
Phóng viên:... Tại sao lại dùng bao tải?
Giang Viễn Lâu và Béo:... Mẹ kiếp! Cái thứ thối tha!
Bạn học Tiểu Chu: Vì chắc chắn, có thể đựng nhiều đồ ạ!
Đồng chí phóng viên ngây người: Vậy tại sao lại mang theo nồi, dao những thứ đó bên người?
Bạn học Tiểu Chu: Bởi vì lúc khảo cổ phải ở bên ngoài nấu cơm ạ!
Phóng viên:... Vậy em biết nấu cơm không?
Giang Viễn Lâu và Béo không nghe nổi nữa: Con mẹ nói, cái thứ thối tha này đến từ đâu thế?
Bạn học Tiểu Chu: Biết ạ!
Đồng chí phóng viên cười trừ, ối chà, khẳng định cũng mạnh mẽ gớm? Hi vọng thật sự có thể thử tay nghề của em!
Bạn học Tiểu Chu thành thật: Chỉ sợ không được ạ. Trường chúng em không được nấu cơm!
Giang Viễn Lâu và Béo muốn cười lớn: Good! Cái thứ thối tha này, phải làm hắn nghẹn chết!
Đồng chí phóng viên cảm thấy không tìm được điểm sáng nào, khó khăn hạ bút viết bản thảo, đồng chí tổng biên tập liền chỉ điểm này nọ: chất phác mới biểu hiện được tính cách của những đứa trẻ vùng thôn quê, bình thường mới thể hiện chính xác lứa tuổi, đứa trẻ này xuất thân từ vùng núi khó khăn nhưng thi đỗ điểm cao vào trường đại học hàng đầu, vốn là một điểm sáng, còn có hành vi dũng cảm rất đáng trân quý. Đồng chí phóng viên bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế là lưu loát viết tựa, bài báo được đăng lên trang đầu trên báo buổi tối, tán thưởng Đại học Tây Hoa giáo dục người tài đức, học sinh hành động dũng cảm, đó là may mắn của địa phương, là phúc phận của Quốc gia. Bài báo dài một nghìn ba trăm chữ kèm bức ảnh chụp chung của hiệu trưởng Đại học Tây Hoa và bạn học Tiểu Chu, ảnh bạn học Tiểu Chu, ảnh bạn học Tiểu Chu cùng bạn học (Giang Viễn Lâu và Béo).
Bài báo vừa được đăng, không những trên mạng, ngay cả những người không dùng mạng cũng sôi nổi, mẹ của Giang Viễn Lâu và Béo cầm tờ báo giấy nói với mọi người xung quanh: Ôi chao, con trai tôi được lên báo này! Hơn thế, bài báo đó được nhà trường tải xuống, phóng to rồi in ra, long trọng dán lên "Bảng vinh quang" ngoài giảng đường.
Khi nhìn thấy bức ảnh chụp chính diện của bạn học Tiểu Chu, cư dân mạng cùng một đồng chí đã chết tâm từ lâu cách ngàn dặm xa xôi cùng kịch liệt kêu vang: Cái này không khoa học! Nữ hán tử giết lợn không ngờ lại là một em gái dễ thương!
Có người khinh thường nói: Trường học làm màu! Người ta gặp chuyện bất bình ra tay, chứ lãnh đạo trường lên báo làm gì?
Có người bình tĩnh nói: Đây là bộ mặt của trường, không thể không nể mặt!
Có người xa rời chủ đề nói: Có ai phát hiện ra hai cậu bạn bên cạnh mặt mũi cũng không tệ không?
Bạn học Tiểu Chu có số nổi tiếng, rất nổi tiếng, ngay đến cả bà cô bán hoa quả không biết chữ ngoài cổng trường cũng biết cô: "Đây không phải đứa trẻ trắng bóc bắt cướp sao? Tôi biết mà?"
Rất lâu về sau, khi giáo sư khoa Khảo cổ trình bày tầm quan trọng của việc rèn luyện sức khỏe dẻo dai với đám sinh viên khóa sau, đều mở đầu thế này: Nhớ năm đó đàn chị của các em nghe tiếng 'bắt cướp' liền rút dao ra, đuổi theo tên cướp chín con phố... không có một sức khỏe tốt sao có thể chạy được chín con phố, sao có thể bắt cướp chứ? Vậy nên, rèn luyện sức khỏe là việc rất quan trọng! Mấy đứa mau đi luyện tập đi!
Giang Viễn Lâu và Béo cũng chiếm được một chút hào quang, trực tiếp thể hiện ở việc: Quán đồ nướng bọn hắn thường đến, mỗi lần thấy hai người, không dài dòng liền trực tiếp giảm cho bọn hắn 20%!
Chu Tú Mẫn cũng nhìn thấy tin tức cùng bình luận, chỉ nhàn nhạt cười một cái, không phù phiếm cũng không sắc sảo, biết từ sớm rồi!