"Vùng đất địa thế Thanh Dương, dần nổi tiếng khắp thiên hạ", mà "nổi tiếng khắp thiên hạ", rõ ràng biết nhưng vùng đất địa thế của Thanh Dương rốt cuộc ở đâu vẫn còn là ẩn số. Đã từng có nhà sử học dùng phương pháp suy luận chỉ ra: Vùng đất địa thế tất nhiên sẽ rất hút mắt nhưng cũng không dễ dàng phát hiện, nếu không tại sao lại có thể tìm ra một đồng xu, một chiếc kim? Cũng có người phản bác, cổ nhân rất khoa trương, một đồng xu một chiếc kim có lẽ chỉ là giả, dùng để tâng bốc tài năng của hai vị thuật sĩ mà thôi. Cũng có người nói mất ba năm mới tìm được, tất nhiên phải ở nơi núi sâu không có người lai vãng, hơn nữa núi sâu tất nhiên thuộc về cực kì hiếm thấy, hiếm thấy đến mức có chôn một đồng xu hay một cây kim, cách mấy tháng cũng có thể tìm về, cũng không sợ gió cuốn mây bay vùi lấp... Đám người tranh luận hỗn loạn, cuối cùng không có một kết luận chính thức, càng không có nhà phong thủy nào dám đứng ra nói bản thân biết vùng đất này ở đâu. Nghe nói đã từng có thầy phong thủy tự nhận là truyền nhân của Điền Hòa, khi bị hỏi đến vùng đất địa thế Thanh Dương, liền nói: "Phong thủy phong thủy, theo gió mà đi theo nước mà đổi, địa hình sông núi sẽ thay đổi, phong thủy cũng sẽ thay đổi. Vùng đất địa thế ngày xưa đã bị hủy, thế nên đến nay đương nhiên không còn tồn tại. Thứ không tồn tại, làm sao tôi có thể tìm ra?"
Tuy nói như thế nhưng vẫn có rất nhiều thầy phong thủy thử tìm kiếm vùng đất địa thế đã bị hủy kia, nghe nói vùng đất địa thế "ngước núi nhìn sông, hít thở thông thuận, trái Thanh ngư, phải Bạch hổ, nuốt chửng mặt biển, lừng lẫy vô song, kim long quý, địch quốc tiện". Nhưng vấn đề chính là, Thanh Dương không có biển, rốt cuộc "biển" ở đâu? Thế là, có mấy nơi nghi là vùng đất địa thế này nhưng vì không giải quyết được vấn đề "biển" nên cũng không được đào sâu nghiên cứu. Thế là, ngày thứ ba, bài tập của lớp Khảo cổ ra rồi: Căn cứ vào điều kiện đã có, vẽ lại địa hình vùng đất địa thế và tính toán vị trí địa lí những vùng thuộc phạm vi này.
Bản đồ này có thể dựa vào tưởng tượng cùng thực tiễn mà vẽ ra, bởi vì bản thân nó không có hình hài tiêu chuẩn, chỉ cần giải thích hợp lí, hoàn toàn có thể khiến giáo viên hướng dẫn không có cách nào bắt bẻ. Cô Trịnh cũng không yêu cầu "chuẩn xác", chỉ cần một "bản đồ tưởng tượng". Nhưng cái gì mà "nuốt chửng, hô hấp" chứ? Tuy là đất quý thuộc về thế giới khác, nhưng bọn họ chỉ cần tra Baidu cơ bản là có thể biết được hình thế, địa hình gì gì đó, cộng thêm kiến thức chuyên môn, liền có thể vẽ ra, nhưng ước tính vị trí địa lí... thì khó rồi. Số liệu tham khảo này có thể lấy vật gì làm mốc đây? Trên sách cũng không ghi Đoàn Cương và Điền Hòa ba năm sau quay về phủ Lăng Dương Vương, Lăng Dương Vương phái mấy người tâm phúc cùng bọn họ đến đi nơi đó mất bao nhiêu ngày, trực tiếp nhảy đến đoạn "tiên sinh thật hơn thần hơn người", vậy tính toán thế nào đây?
Đám sinh viên nghe xong đề mục liền đau đầu, hỏi cô Trịnh, cô Trịnh trực tiếp nói, "Tôi nói cho em vậy em đến làm giáo viên đi." khiến mọi người ngậm họng không dám kêu ca. Đồng thời hoài nghi, cô Trịnh của bọn hắn có mục tiêu với phạm vi "vùng đất địa thế" này không, cho nên mới nghĩ ra đề mục như thế này? Nhà Lịch sử học, thầy phong thủy cũng không có cách nào giải quyết vấn đề, lẽ nào có thể kết thúc trong tay đại học Tây Hoa bọn họ sao? Đám sinh viên vừa nghi hoặc vừa hưng phấn, nhưng vừa nghĩ đến vấn đề khó giải như thế, đầu liền đau như búa bổ.
Nhưng đầu chẻ đôi cũng vẫn phải làm. Rút thăm quyết định, mười người một tổ. Chu Tú Mẫn và Chu Sa bị tách ra. Nhóm Chu Tú Mẫn chạy qua nói với Chu Sa, "Chúng ta là thông gia, cùng nghiên cứu đi." Thế là chưa đợi Chu Sa phản ứng kịp hàm ý của từ "thông gia", bọn họ đã tự động tự giác ngồi xuống. Chu Sa bối rối nhìn Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn tuy là sinh viên vẽ bản đồ ưu tú, nhưng cô ấy lại dốt đặc cán mai với phong thủy hay vùng đất địa thế gì đó, đặc biệt là nghe đến đoạn chôn sống đứa trẻ khiến người ta nổi da gà da vịt. Cô ấy không muốn "đơn độc" làm bài tập, cho nên gỡ ra lớp da mặt giả vờ mơ màng, giả vờ đáng yêu chớp chớp mắt nhìn Chu Sa như thể không có chuyện gì. Một nhóm khác thấy bọn họ "lập đoàn thể", há lại có đạo lí này... ôi chao... đây là cơ hội tốt sao có thể bỏ qua, thế là cũng nhiệt tình vây lại, "Lớp trưởng, vạn sự thuận theo tự nhiên là được, cùng làm đi." Có quan hệ gì với "tự nhiên" chứ? À, không quan hệ, chỉ là tùy tiện nói thôi. Thế là ba tổ, liền biến thành một lớp, cô Trịnh không hài lòng – "Xem mấy đứa làm được trò trống gì!" – nhưng cũng không mạnh mẽ phản đối. Thế là đám sinh viên thản nhiên, "Lớp trưởng, bắt đầu thôi!"
Chu Sa không có cảm giác "lãnh đạo", bối rối, "Bắt đầu gì cơ?"
"Cơm cũng ăn rồi, đương nhiên là bắt đầu học tập." Có người nói, lúc này bọn họ đang ngồi trước sân rách nát của nhà nghỉ, quây thành vòng tròn. Ngoài hành lang treo hai bóng đèn điện, trên đầu treo một mảnh trăng tròn, tuy ánh sáng không sáng rọi, nhưng vẫn rõ ràng chiếu đến người, nhưng đáng nói chính là, khách sạn ở nơi hoang thôn vắng vẻ này, lại không có muỗi cắn người, thật là hiếm thấy. Đám sinh viên người ngồi bệt dưới đất, kẻ lót giấy báo hoặc chuyển băng ghế dài đến, quây thành một vòng tròn, ngay cả cô Trịnh cũng cầm một lon nước có ga nhã nhặn đứng một bên, làm tư thế chuẩn bị dự thính. Buổi chiều lớp Lịch sử đã xuất phát đến huyện lân cận tiếp tục hoạt động "khảo sát" của bọn họ, cho nên ở đây chỉ còn lại lớp Khảo cổ cùng thưa thớt một số khách du lịch. Mấy người khách nhìn bọn họ rất thú vị, cũng nhích đến gần xem náo nhiệt, có bạn học nhắc nhở Chu Sa, "Lớp trưởng, trước tiên phát triển từ 'tài liệu đã có'."
Chu Sa nghĩ nghĩ, "Vậy Tú Mẫn cậu vẽ bản đồ, các cậu phụ trách tính toán khoảng cách thực tế, được không?
Mọi người gật đầu, "Ok!"
"Vậy chúng ta bắt đầu từ 'chôn sống đứa trẻ chưa đầy tháng'..."
Mọi người: "..." Có chút áp lực, lớp trưởng, xin đừng nghiêm trọng như thế.
"Đương nhiên, cách nói này cũng không có căn cứ thực tiễn, nhưng có chứng cứ gián tiếp, mà chúng ta hiện tại cũng không yêu cầu chuẩn xác tuyệt đối, cho nên không trở ngại chúng ta làm một giả thiết cơ bản. Giả thiết điều này là thật. Từ phủ Lăng Dương Vương đến Thanh Dương, Thanh Dương không có đường biển, cho nên chúng ta có thể trực tiếp tính toán từ đường bộ. Công cụ giao thông, chúng ta có thể thực tiếp chọn ngựa, nếu là khoái mã thêm chiếc roi, đại khái khoảng mười ngày đến nửa tháng..."
"Xin hỏi sao có thể tính ra nửa tháng?" Có bạn học giơ tay.
"Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai (Một đám bụi đất cuồn cuộn, Phi tử thích thú cười, không ai biết vải tươi ngon từ phương nam đã được gửi đến), thời cổ phương Bắc không có vải, hoa quả từ phương nam muốn vận chuyển đến phương bắc, thì phải dùng khoái mã thêm roi, đổi người đổi ngựa chạy không ngừng để tiếp sức vận chuyển, mới có thể đảm bảo được độ tươi ngon của quả vải khi vận chuyển đến nơi. Theo tính toán hạn sử dụng của quả vải, cũng không quá ba đến năm ngày, mà sử sách cũng chứng minh điều này là thật, khoái mã xuất phát từ Tây Xuyên Phù Lăng, theo đường Đạt Châu, rồi từ Thiểm Tây Tây Hương chạy đến thung lũng Tử Ngọ, lại vận chuyển đến Trường An, chẳng qua chỉ mất ba ngày mà thôi. Chính vì thế nên tôi lấy vật này làm mốc để tính toán số liệu. Phủ Lăng Dương Vương khi đó quyền khuynh thiên hạ, ngựa được sử dụng trong phủ không thể kém hơn ngựa được sử dụng trong Hoàng gia. Căn cứ vào khả năng này mà tính toán, ra con số từ mười đến mười lăm ngày. Suy nghĩ đến đoạn đường khúc khuỷu, địa hình hiểm trở, nên có thể kéo dài thêm năm ngày."
Bạn học không còn nghi vấn nữa, thế là Chu Sa lại tiếp tục, "Chúng ta lại quay lại giả thiết bên trên, đứa trẻ mới sinh không thể trèo đèo lội suối bôn ba đường dài như thế, một người trưởng thành cường tráng đi như thế cũng sẽ 'miệng sùi bọt trắng, hôn mê đến chết, tứ chi rã rời', đứa trẻ vừa sinh khẳng định sẽ chết giữa đường, như thế sẽ không thực hiện được mục đích 'chôn sống'. Nhưng phủ Lăng Dương Vương không thể phái người đến Thanh Dương tìm kiếm 'đứa trẻ chưa đầy tháng', như thế quá mạo hiểm, hơn nữa cũng không nhất định sẽ tìm được, cho nên đứa trẻ này nhất định phải mang theo bên người, hơn nữa phải đảm bảo còn sống. Thế nên, xuất hiện một vấn đề khác, làm sao mới có thể bảo đảm dùng tốc độ nhanh nhất mang một đứa trẻ còn sống từ phủ Lăng Dương Vương đến vùng đất địa thể trong núi sâu ở Thanh Dương?"
"Đây là Conan phá án sao?" Có người lẩm bẩm, liền bị người phía sau vỗ đầu một cái mà im miệng. "Đang đến đoạn gây cấn, im miệng."
"Đứa trẻ đã tròn mười ngày tuổi, cũng có thể nói, trong phạm vi 'đầy tháng', bọn họ có nhiều nhất hai mươi ngày đi đường bộ. Khoái mã thêm roi là điều không thể, nhưng chậm một chút lại không kịp, vậy, từ Lăng Dương đến Thanh Dương, nhất định có một con đường bằng phẳng lại an toàn..."
"Đợi đã, tại sao khẳng định đứa trẻ đã tròn mười ngày tuổi, hơn nữa lại từ phủ Lăng Dương Vương?" người chen lời là cô Trịnh, hiển nhiên đã nghĩ kĩ nhưng không tìm được lời giải.
"Lăng Dương Trở Tạp có ghi: Vương hỏi tướng: Khanh là người ở đâu? Tướng đáp: "Cửu Toản!" Vương sửng sốt, sau đó cười to, "Là báo ứng!" Đâm cột mà chết.
Khi đó trong phủ có nữ tỳ mang thai đứa bé trai, tên gọi Thập Lang, vô cùng đáng yêu. Cha huynh yêu thương. Vừa tròn mười ngày đã chết yểu, nghi trong phủ có vật bẩn thỉu, hoảng sợ không dám ra cửa. Sau đó cả nhà xin rời đi. Vương cho phép. Từ đó mất tích. Không đi, chỉ vì sợ bị diệt khẩu, xin đi, bởi vì có ý đồ, che giấu thân phận, mối thù nhớ mãi không quên, mười năm quay lại phục thù. Chí hướng kẻ tiện nhân, không thể xem thường. Đây cũng là nguyên nhân phát sinh câu chuyện diệt tộc của phủ Lăng Dương Vương."
"Lăng Dương Trở Tạp?" Cô Trịnh nhắc lại cái tên này, giáo sư tự nhận cũng coi là đọc nhiều sách, nhưng hình như chưa từng đọc hay chưa từng nghe tới câu chuyện này, có bạn học còn nhanh tay lấy điện thoại tra Baidu, không có. Chu Sa lẩm nhẩm, "Trên thị trường không có sách này. Là bố em mua được từ tay một người kì quái, trên sách ghi chép lại đủ chuyện kì quái, những câu chuyện cũng đã bị tàn phá không hoàn chỉnh.
"Em tiếp tục đi!" Cô Trịnh xoa xoa trán, được rồi, cô Trịnh tin bố Chu Sa, dù sao nuôi dạy được một đứa trẻ thế này cũng không dễ dàng, không phải người bác học không nuôi nổi.
"Lớp trưởng, cậu kể đến đoạn có khả năng có một con đường bằng phẳng thuận lợi đi từ Lăng Dương đến Thanh Dương đi..." Có người nhắc nhở, trong lòng gấp gáp muốn biết kết quả, rất siêng năng, đã bắt đầu suy nghĩ vẽ bản đồ.
"Từ Lăng Dương, xuyên qua Miên Biên, trực tiếp từ Quảng Tây tiến vào, thời gian có thể tiết kiệm đến một nửa, hơn nữa đi từ Quảng Tây có thể đi đường thủy, thuận nước mà xuống, nhanh hơn nhiều. Từ Thanh Miêu Quảng Tây đến Thanh Dương, chậm nhất cũng chỉ mất hai ngày, phù hợp với điều kiện này." Chu Tú Mẫn rất nhanh tính toán khoảng cách nhanh nhất gần nhất, còn vẽ ra bản đồ đại khái, mọi người xúm lại nhìn. Thế là có bạn học tinh thông tính toán bắt đầu tính toán, cuối cùng đưa ra kết luận: Vùng đất địa thế có khả năng là phần tiếp giáp giữa Thanh Miêu và Thanh Dương, phía nam gọi là núi Tiên Nữ, trong vành đai đó, vì ở đây là nơi duy nhất phù hợp với điều kiện có "biển"...
Đám người há mồm nhìn cô Trịnh, cô Trịnh không nói gì, đưa tay muốn bản đồ Thanh Dương trong tay bạn học nào đó. Cô Trịnh chăm chú nhìn bản đồ, suy nghĩ rất lâu, sau đó mở miệng, "Tính toán theo 'điều kiện' của các em, quả thật là ở vành đai này. Tư liệu tham khảo của giáo viên chúng tôi cùng tài liệu của các em không giống nhau, cho nên đưa ra kết luận không giống nhau, nhưng tôi không thể vì thế mà nói các em sai được. Chúng ta còn hai ngày, có thể tiếp tục khảo sát. Chúng ta cũng có thể đi xem xem vùng đất địa thế người cao quý có thể làm Hoàng thượng, kẻ thấp hèn cũng có thể làm phú ông, cũng có thể làm thương nhân địch quốc, rốt cuộc là xấu hay tốt này."
"Vâng!" Đám sinh viên hò reo.
"A, chôn tôi ở đó đi!" Có một âm thanh kì quái xen vào.
"Bây giờ tôi sẽ giết chết cậu!" Có người bắt đầu xắn tay áo.
"Đừng mà, tiểu sinh còn chưa thành gia, xin hãy để tôi lưu lại đời sau."
"..."
Lúc đám người đang hưng phấn đùa giỡn, thầy Chương lặng lẽ đến cạnh cô Trịnh, "Giáo sư Trịnh, như thế không tốt lắm, hành trình của chúng ta không có cái này."
"Cái này? Cái nào?"
"..." Thầy Chương khó xử nhìn cô Trịnh, "Thông báo em nhận được không có hành trình tìm kiếm vùng đất địa thế." Thầy Chương cắn răng, nói rõ, "Hơn nữa, vành đai Thanh Miêu đó rất hỗn loạn, ngộ nhỡ..."
Cô Trịnh rất bình thản, "Khảo cổ không phải bo bo giữ mình, 'ngộ nhỡ' thì phải đợi đến lúc thành thật đã."
"Cái này..." khuôn mặt trẻ tuổi của thầy Chương khựng lại, "Giáo sư Trịnh..." Nhưng giáo sư Trịnh đã về phòng. Hắn vội vàng quay người sang cầu cứu Giang Viễn Lâu, Giang Viễn Lâu cũng không biết nên quyết định như thế nào, nhưng cô Trịnh có quyền quyết định hoặc thay đổi tất cả lịch trình, cho nên hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tỏ ý "Nghe theo thôi!"