Một màn dây dưa khiến không khí kí túc xá nữ căng thẳng đến cực độ. Lúc này Chu Noãn Noãn đắc tội với tất cả mọi người trong kí túc. Đám sinh viên năm nhất "một trái tim đỏ toàn tâm hướng về Đảng": Tuy tính cách Chu Tú Mẫn không được mọi người yêu thích, nhưng cũng được coi là người quang minh lỗi lạc, so với hành động vu oan giá họa cho người của Chu Noãn Noãn, đương nhiên vẫn là chính nhân quân tử. Hơn nữa, bên trong còn bao hàm hành vi tâm lí học có chút tế nhị: Dựa vào cái gì mà đằng ấy lớp lớn hơn không biết xấu hổ mà vu oan cho lớp dưới chúng tôi? Làm gì có cái đạo lí ấy. Không những thế bạn học và Trương Lệ Phương, bạn của của Chu Noãn Noãn vì cô nàng mà suýt chút nữa rước họa vào thân, cũng không vừa lòng với cô nàng. Và còn sáu đọ hai, không nói cũng biết bọn họ sẽ thua thiệt, đương nhiên cũng không tình nguyện ra mặt giúp Chu Noãn Noãn. Chu Noãn Noãn thì sao? Không ngờ sự việc còn có thể chuyển biến như thế, cô nàng hung hăng nghiến răng nghiến lợi, tại sao giáo sư Trịnh thường ngày hà khắc lại cố tình giúp bọn họ? Tại sao chứ? Chu Noãn Noãn suy đi nghĩ lại cũng không thể giải thích, nhưng sự việc đã được cô Trịnh làm dịu đi, bây giờ mối thù còn bị đẩy lên cao, có thể cảm nhận rất rõ từ ánh mắt đến thái độ của những người khác. Trong hoàn cảnh "có thể so sánh chính là số người", cô nàng chỉ có thể nhịn nhục nuốt vào, mặt dày ở lại trong lều trại này. Còn may, không bao lâu, năm nhất cũng rời đi, Chu Noãn Noãn mới có thể thở phào một cái.
Khi kì nghỉ hè còn nửa tháng nữa là kết thúc, trường học suy nghĩ đến "chủ nghĩa nhân đạo": Nghỉ đông năm trước đi đào mộ, nghỉ hè năm nay cũng đi đào mộ, đều là mấy đứa trẻ mười tám mười chín tuổi, xa nhà lâu ngày, gần một năm cũng chưa về nhà, cho dù là chính đáng, nhưng cũng không tránh khỏi khiến người ta thở dài. Thế là trường học liền "ân cần" cho nghỉ, một kì nghỉ hè... "chính thức".
Sinh viên năm khác án binh bất động. Cô Trịnh và Chu Mỹ Đích để cho năm nhất rời đi, Giang Viễn Lâu và Béo cũng dùng thân phận đàn anh hướng dẫn lớp để rời đi, điều này khiến đám sinh viên còn lại ngưỡng mộ muốn chết.
Trước khi tiến hành kì nghỉ hè "chính thức", trường học tiến hành một buổi hội đàm chính thức "giáo sư sinh viên mặt đối mặt". Đám sinh viên lớp Khảo cổ rất căng thẳng, đây là bài kiểm tra đánh giá trong truyền thuyết, đúng không? Nội dung nói chuyện không phải chỉ một, mà đủ các thể loại, chủ yếu là "Em có thích khảo cổ không? Trải qua một năm học em có cảm giác gì? Chu Sa nói chuyện với Chu Mỹ Đích, ông chỉ hỏi một câu, "Em muốn tiếp tục học khảo cổ không?"
Chu Sa lớn giọng trả lời: "Có ạ!"
Được rồi, được rồi! Thả người!
Đơn giản không tưởng. Trên thực tế, Chu Mỹ Đích cảm thấy hỏi Chu Sa những vấn đề này quả thật rất dư thừa, nhưng vẫn phải làm cho có lệ. Ông viết lên cột "ý kiến giáo sư": Nhiệt liệt tiến cử! Mặt sau tất cả các giáo sư đều là "+1". Không có nhiều lời dông dài, nhưng rõ ràng thể hiện đây là sinh viên nào ưu tú cỡ nào mới khiến cho tất cả giáo sư, giảng viên đều cho rằng Chu Sa đáng được "nhiệt liệt tiến cử".
Người hỏi Chu Tú Mẫn là cô Trịnh.
Cô Trịnh hỏi: "Chu Tú Mẫn, em có thích khảo cổ không?"
Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ, đưa ra một đáp án tiêu chuẩn: "Thích ạ!"
Cô Trịnh khẽ phì một tiếng, "Giả dối!"
Chu Tú Mẫn: "..."
Từ lúc cô Trịnh cứu bản thân và Chu Sa trong tình thế "nước sôi lửa bỏng", thiện cảm của Chu Tú Mẫn với cô Trịnh cũng tăng cao, nhưng loại nghiêm khắc này... vẫn có chút không chịu nổi.
Chu Tú Mẫn buồn rầu: Biết rồi còn hỏi?
"Em muốn tiếp tục học khảo cổ không?"
"Muốn ạ!"
"Lí do?"
Lí do? Đương nhiên là người nhà bắt học. "Em nói thật liệu có đạt tiêu chuẩn không ạ?"
"Không. Nhưng đánh giá của các giáo sư, không ảnh hưởng đến thành tích."
"Vậy loại đánh giá này có ảnh hưởng đến việc em tiếp tục học khảo cổ không ạ?"
"Ít nhiều!"
"..."
"Nhưng tôi sẽ không viết vào đây, thành tích của em không có gì để nghi ngờ, tôi cũng sẽ không vì em không thích khảo cổ mà đá em đi."
"..." Nói chuyện có thể uyển chuyển chút không? Còn nói em huênh hoang khiến người ta ghi hận, chắc chắn thời niên thiếu giáo sư luôn cúi đầu mà đi chăng? Cúi đầu nhiều quá nên bây giờ mới hung dữ?
"Trong nhà muốn em học ngành này."
"Vậy em thật sự thích gì?"
"Tài chính... chăng."
"Chăng? Em cũng không dám chắc chắn?"
"Tài chính!"
"Em rất có hứng thú với việc kiếm tiền sao?"
"Vâng!" Ai không có chứ? Trong lòng Chu Tú Mẫn bùng nổ, vấn đề này... thật là câu hỏi từ cô Trịnh sắc bén thường ngày sao? Không phải bị vật kì quái gì nhập chứ?
"Nếu em không có cách nào thay đổi tình hình hiện tại, vậy em tính sao?"
Chu Tú Mẫn thật thà nghĩ nghĩ, "Làm cho tốt nhất!"
"Em chỉ có thể đạt hạng hai!" Cô Trịnh thản nhiên nói, tuy Chu Tú Mẫn không đố kị với Chu Sa, nhưng lời của cô Trịnh vẫn như một nhát dao đâm thẳng vào tim Chu Tú Mẫn...
Được rồi, quả nhiên vẫn là cô Trịnh, vừa nãy cảm thấy cô Trịnh không sắc bén, là ảo giác!
Cô Trịnh viết rất nhanh lên bảng biểu cái gì đó, Chu Tú Mẫn cố gắng liếc mắt xem cô Trịnh viết cái gì, không liếc được. Cô Trịnh viết xong ngẩng đầu lên, "Em có thể đi rồi."
Chu Tú Mẫn đứng dậy, cô Trịnh tiếp tục cúi đầu viết, "Chu Tú Mẫn... nếu em không thể không học khảo cổ chuyên nghiệp, bây giờ nên bắt đầu suy nghĩ về vấn đề giáo viên hướng dẫn tương lai."
Chu Tú Mẫn có chút nghi hoặc, cô ấy cũng không phải Chu Sa, sớm nghĩ tới vấn đề này làm gì? Giả vờ đã hiểu vâng một tiếng, đi ra ngoài, nhìn thấy trời xanh mây trắng, đột nhiên tỉnh ngộ: Lẽ nào vừa nãy cô Trịnh đang hướng cành ô-liu về phía cô ấy? Chu Tú Mẫn đột nhiên cảm thấy ban nãy mình bị phân lợn che mắt rồi, sao lại phản ứng chậm như lợn vậy chứ? Nhưng không nhận ra cũng có lợi ích đấy chứ, nếu không cô ấy phải trả lời thế nào đây?
Cô ấy kể cho Chu Sa về việc này, Chu Sa cũng khẳng định suy đoán của cô, Chu Tú Mẫn liền buồn bực, có vẻ như vì Chu Sa sớm bị giáo sư Liêu cướp mất, nên cô Trịnh cũng bắt đầu chiến lược "tranh cướp sớm" chăng? Nhưng từ khi nào bản thân trở thành hàng qua tay thế chứ? Không phải cô Trịnh đã nói không thích tính cách của cô ấy sao? Chu Tú Mẫn cảm thấy kì quái, Chu Sa nói: Chu Tú Mẫn, cậu rất có sức hấp dẫn, bản thân cậu không biết đấy thôi.
Chu Tú Mẫn: "..." Sao nghe ra giống như cái cớ để an ủi thế?
Sau đó trong bữa cơm nào đó, Giang Viễn Lâu giải đáp nghi vấn của Chu Tú Mẫn: Cô Trịnh khi thật sự ghét một người, căn bản sẽ không thèm để ý đến người đó. Năm đó lớp bọn hắn có sinh viên đề nghị cô Trịnh làm giáo viên hướng dẫn, đề nghị rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị cô Trịnh trả thư về, thư còn không thèm động vào.
Giang Viễn Lâu không nói ai, nhưng vừa hay Chu Tú Mẫn và Chu Sa biết: Chu Noãn Noãn chứ ai! Cô Trịnh từng nhắc đến.
Chu Tú Mẫn "mặt mày tang thương: "Vậy mình nên thấy vinh dự sao? Nhưng cô Trịnh đáng sợ như thế..."
Giang Viễn Lâu an ủi Chu Tú Mẫn: "Nhà em không phải mở tiệm đồ cổ sao, quan hệ của cô Trịnh rất rộng, em làm đệ tử của cô ấy cũng không thiệt!"
Chu Tú Mẫn bèn hạ quyết tâm.
Giang Viễn Lâu có ít chuyện chưa nói ra: Ở cùng cô Trịnh còn có thể rèn được tính tình nóng nảy của em.
Buổi họp mặt kết thúc, kì nghỉ hè chính thức bắt đầu, chuẩn bị về nhà, chuẩn bị về trường, đa phần sinh viên đều chọn về nhà, hơn một năm không về, ai không nhớ nhà?
Chu Tú Mẫn hỏi Chu Sa làm sao, có phải muốn về quê không? Chu Sa lắc đầu, "Không!"
Cô muốn đi làm thêm.
Cô không tìm việc trên mạng, trên mạng công việc quá nhiều lại không đáng tin cậy. Cô gọi điện thoại cho phụ huynh quen biết lần trước hỏi có cần gia sư nữa không, người ta tìm được người rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc người ta nhiệt tình giúp cô giới thiệu. Chu Sa không tốn chút công sức tìm được ba công việc gia sư, thêm Giang Viễn Lâu giới thiệu người thân, tổng cộng là năm việc. Chu Tú Mẫn sửng sốt: Cậu bạt mạng như vậy làm gì?
Chu Sa nói: "Nhân lúc rảnh rỗi kiếm thêm chút tiền thôi mà."
Chu Tú Mẫn im lặng. Chu Sa vốn nghèo túng bần cùng, một chuyến về quê, chắc chắn đã cạn tiền, đương nhiên lúc này phải hồi máu. Tuy Chu Tú Mẫn càu nhàu Chu Sa không có thời gian ở bên mình, nhưng cũng có thể hiểu được hoàn cảnh của cô, cũng không oán trách gì. Ngoài việc học tập, cô Trịnh nói Chu Sa vạn năm đần thối. Cáu! Chu Tú Mẫn lại mở ra các trang cổ phiếu cô ấy quan tâm, cũng nên kiếm chút tiền tiêu vặt.
Một kì nghỉ hè, cứ thế lặng lẽ qua đi!