Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi - Chương 44




Bây giờ em có muốn yêu đương với anh không?

Nguyễn Chỉ Âm phải mất rất lâu mới tiêu hóa được câu hỏi của anh, sau đó thì thào hỏi: "Vậy anh là đang thổ lộ với em hả?''

Con ngươi đen hút của Trình Việt Lâm cứ vậy nhìn cô, khẽ khàng lên tiếng :''Ừ.''

Trong giọng nói trầm thấp thấp thoáng sự hồi hộp không dễ nhận ra.

Nhưng Nguyễn Chỉ Âm chỉ thở một hơi rồi bỗng nhiên xoay lưng bước ra nhanh khỏi con phố đông đúc.

Khách sạn cách con phố không xa, Trình Việt Lâm đi theo phía sau cô, dõi theo cô cả một đường về khách sạn, hai người mở cửa nhà bước vào.

Toàn bộ hành trình cũng không quay đầu lại nhìn anh.

Hai người cứ như vậy bước vào phòng khách.

Lúc này Nguyễn Chỉ Âm mới quay đầu lại lẳng lặng nhìn anh. Thái độ vẫn im lìm, Trình Việt Lâm thật không hiểu cô đang có suy nghĩ gì, anh nhíu mày tiến lại gần:'' Nguyễn Anh Anh, hôm trước em chiếm hời xong đã nói sẽ bồi thường lại cho anh, bây giờ lại muốn quỵt nợ hả?''

Anh nói chính là lần Nguyễn Chỉ Âm mượn rượu làm càng.

Nguyễn Chỉ Âm ngẩn người, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lắc đầu: "Không phải. . . . . ."

Một lát sau lại nói tiếp:'' Anh suy nghĩ kỹ chưa?''

" Em nghĩ anh đang nói đùa hả?'' Trình Việt Lâm mím môi thành đường thẳng.

Anh bày tỏ nhiều như vậy mà cô lại chỉ có phản ứng thế này, vừa rồi ở quán bar còn ' trò chuyện vui vẻ' với người đàn ông khác.

Trình Việt Lâm tức đến nỗi cổ họng uất nghẹn, còn cảm nhận được nỗi chua sót nhàn nhạt.

Nguyễn Chỉ Âm rũ mắt trầm ngâm một lát mới lí nhí nói: " Trình Việt Lâm, thật ra con người em vô vị lắm.''

Cô biết rất rõ bản thân mình không phải là một người hoạt bát nên luôn dùng dáng vẻ dịu dàng biết quan tâm để che dấu thiếu sót của bản thân không để người khác cảm thấy cô vô vị nhàm chán.

Cô hy vọng anh cân nhắc kỹ càng, chứ không muốn anh nhất thời nảy sinh hứng thú.

" Nguyễn Anh Anh, chắc em có hiểu lầm gì đó.'' Thấy cô có nhiều lớp vỏ bọc, Trình Việt Lâm thấp giọng cười khẽ, xoa đầu cô " ANh không phải hứng thú nhất thời mà anh chờ rất lâu rồi.''

Nguyễn Chỉ Âm kinh ngạc nói: "Chờ cái gì? "

Chờ cái gì?

Đời này Trình Việt Lâm hối hận nhất chính là ở thời điểm phát hiện bản thân thích cô thì cô đã chỉ nhìn sang một người khác.

Nếu anh có thể hiểu được cảm xúc sung sướng kỳ lạ của mình mỗi khi đối mặt với cô chính là cảm giác thích một người sớm hơn, có lẽ anh sẽ không phải chờ đợi một quãng thời gian đằng đẵng đến vậy.

Nhưng thật đáng tiếc, lúc hiểu được tình cảm của mình anh đã không dám bày tỏ nữa. Cô khi đó đã có một hôn ước nực cười, anh sợ nếu anh thẳng thắn thổ lộ sẽ đẩy cô ra xa hơn.

Chỉ có thể bình thản qua lại với cô như không biết gì.

Nhưng đến khi anh rốt cuộc cũng đợi được cơ hội đến, vận mệnh lại như đang đùa giỡn anh.

Hai mươi năm thuận buồm xui gió, một lần vấp ngã sụp đổ tất cả.

Anh không thể bỏ mặc ông nội đang bị trúng gió không thể chịu đựng sự kích động và ông già đang vướng tai ương lao tù, anh chỉ có thể ra ngoài phòng học xé nát hồ sơ du học đã được chuẩn bị xong, trơ mắt nhìn cô xuất ngoại.

Ở thời điểm đó, anh vừa chăm ông nôi vửa phải đối phó với đám chủ nợ nhiều lần tìm đến. Trình Tuệ cũng nhắc đến chuyện giúp đỡ anh xuất ngoại du học nhân tiện tránh sóng gió nhưng anh khi đó đã phải từ bỏ tất cả niềm kiêu hãnh của mình thì cần gì phí công tốn sức kéo cô xuống nước.

Nhưng trong những tháng ngày đen tối đó anh vẫn không hoàn toàn mất hết hy vọng.

Không cam lòng sống mãi trong hoàn cảnh như vậy, hơn một năm sau đó dường như anh đã lấy mạng mình ra để đổi lấy lối thoát. Nhưng đến khi mọi chuyện chuyển biến tốt trở lại anh lại nghe người khác nói về chuyện tình cảm của cô và Tần Quyết.

Có khi ngay cả Trình Việt Lâm cũng cảm thấy bản thân anh và cô thật sự không chút duyên phận nào.

Anh biết rõ Nguyễn Chỉ Âm rất nghiêm túc đối đãi mọi chuyện, nếu đã quyết định bắt đầu sẽ không tùy tiện kết thúc.

Cuối cùng cũng là chậm từng bước.

Muốn biết anh đang đợi điều gì --

Trình Việt Lâm mím môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói nghẹn ngào : "Anh muốn đợi xem thử có ngày đó không, ngày mà em sẽ quay đầu yêu anh không.''

Ngày này anh đã đợi rất lâu, lâu đến nỗi không không dám dễ dàng thổ lộ hết lòng mình khi chưa nắm chắc.

Nói xong anh mỉm cười. " Nguyễn Anh Anh.''

"Hả?''

"Đưa tay cho anh.''

Nguyễn Chỉ Âm vẫn đang ngây người trong lời nói vừa rồi của anh, vẻ mặt ngây ngô, ngơ ngác vươn tay ra.

Người đàn ông thở dài lắc đầu, rũ mắt lấy một món đồ, đeo lên cổ tay mảnh khảnh cho cô.

" Vật về chủ cũ.''

Nhìn chiếc lắc tay quen thuộc trên cổ tay Nguyễn Chỉ Âm có muôn vàn suy nghĩ, trong lúc hoảng hốt rốt cục cũng đã hiểu ra gì đó, lại không rời mắt sợi dây kia.

"Chiếc lắc tay này.....''

Trình Việt Lâm hơi nhướng mày, trề môi làm ra vẻ trách cứ : " Đi đường cũng không chú ý, hại anh chạy theo tên trộm kia tới hai con phố.''

Dứt lời, nơi yết hầu trượt xuống, lại thở dài lên tiếng :'' Không có người khác, từ trước đến bây giờ vẫn chỉ có mình em.''

Có thể là do anh cố chấp.

Anh cố gắng hết sức để chạm tới cô, sẽ không nỡ buông tay cô như vậy.

Vô số lần cực kỳ mệt nhọc, bên tai lại như nghe được tiếng nói nhẹ nhàng nghiêm túc của cô:''Trình Việt Lâm anh rõ ràng đã đồng ý với tôi sẽ cố gắng hết sức mà.''

Làm gì có ai khác, toàn bộ là em, cũng chỉ có em mà thôi.

Chiếc lắc tay này cũng là của cô.

Nguyễn Chỉ Âm không khỏi nghẹn ngào, chóp mũi chua xót, khóe mắt đỏ hoe ngập nước lấp lánh.

Cô không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào, trái tim như được lấp đầy bông mềm vô cùng kỳ diệu, xoa dịu tất cả những cảm xúc khó nói. Đáy lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhưng lại không khống chế được nỗi xót xa trên hốc mắt và chóp mũi.

Trình Việt Lâm bất đắc dĩ thở dài ngón tay ấm áp gạt đi dòng nước trên khóe mắt cô.

Một lát sau mới chậm rãi hỏi :'' Vậy em thì sao đây?''

Thời gian đã trôi qua, vậy em bây giờ có muốn ở bên anh không?

"Ừm.'' Nguyễn Chỉ Âm khẽ lên tiếng.

Một lát sau, cô nhìn mắt anh nghiêm túc nói:''Trình Việt Lâm em muốn chúng ta yêu nhau.''

Cô thích ăn cơm cùng anh mỗi ngày trong biệt thự, thích anh luôn ở bên cạnh cô, thậm chí thích cả những lúc anh giở tính kiêu căng xoi mói tranh cãi với cô. Cho dù không có những chuyện này cô cũng rất muốn rất muốn ở bên anh.

Khóe môi Trình Việt Lâm nhẹ cong lên, chớp mắt không tiếc lời khen :'' Chứng tỏ ánh mắt của em cũng không tệ.''

Người đàn ông khôi phục lại trạng thái trêu ghẹo, Nguyễn Chỉ Âm dở khóc dở cười nhưng cũng không ghét bỏ.

Nhìn đôi mắt trêu ghẹo của anh cô giật mình nhớ lại lần gặp đầu tiên sau khi cô về nước.

Là ở nơi đấu thầu dự án Bắc thành, Nguyễn thị bất ngờ giành được dự án trước sự kinh ngạc của mọi người. Có lẽ ngay từ ban đầu anh đã bảo vệ cô một cách thầm lặng.

Nguyễn thị có thể thắng được mấy công ty kia nhưng nếu Lâm Hằng dốc hết toàn lực sao có thể không đoạt được dự án Bắc thành.

Không phải cô chưa từng nghi ngờ chỉ là khi buổi đấu thầu kết thúc bắt gặp những lời đối chọi gay gắt của anh hiển nhiên đã xua tan hoàn toàn nghi ngờ trong lòng cô.

Anh suy nghĩ cho mọi tình huống cô gặp phải nhưng cô thì không hề hay biết.

Một lát sau giọng nói buồn rầu của cô cất lên:'' Sao phải tốt với em như vậy?''

" Không tốt với em vậy anh nên tốt với ai?'' Trình Việt Lâm véo nhẹ má cô "Nguyễn Anh Anh, anh nói rồi đừng tự hạ thấp bản thân mình.''

"Anh có thể còn yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ nữa.''

Vì thế không cần phải tạo vỏ bọc trước mặt anh.

Khóe mắt của Nguyễn Chỉ Âm hơi nóng lên, mấp máy môi dưới lí nhí nói:'' Trình Việt Lâm. em muốn..... ôm anh.''

Lời nói thẳng thắn gần gũi như thế vẫn khiến cô hơi xấu hổ.

Người đàn ông chớp mắt, chậm chạp nói:' Muốn nũng nịu với anh cũng không cần phải do dự, anh nói với em chưa?.''

Nguyễn Chỉ Âm nhẹ nhàng lắc đầu.

Ánh mắt sâu lắng của anh dừng trên mặt cô, cong môi cười khẽ nói:'' Vậy bây giờ biết chưa?''

Giây tiếp theo, cô được ôm trong vòng tay vững chãi của người đàn ông. Trình Việt Lâm chống cằm lên đỉnh đầu cô, mùi hương gỗ thông sảng khoái quanh quẩn nơi chóp mũi, xen lẫn mùi bạc hà thoang thoảng khiến người ta thư thái.

Một lát sau, Nguyễn Chỉ Âm nghe được giọng nói trầm thấp của anh ——

" Làm nũng mà cũng cần người khác dạy, đúng là đau cả đầu.''

Những lời này của người đàn ông khiến cô nghĩ tới cô bạn cùng phòng lúc còn ở nước ngoài.

Trong mắt bạn học đối phương là một người có hình tượng chín chắn, tính cách kiên cường không dễ dàng nhận thua. Nhưng mỗi khi nhận được điện thoại của cha mình cô nàng sẽ rất tự nhiên làm nũng với cha mình làm cho mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Nguyễn Chỉ Âm còn nhớ khi bị mọi người trêu chọc, cô bạn cùng phòng kia đã trả lời rất hợp tình hợp lí:'' Một cô gái dù có trưởng thành cỡ nào cũng sẽ có quyền được làm nũng với cha mình ở mọi lúc mọi nơi.''

Có lẽ chỉ có những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu mới có tự tin được tùy ý làm nũng với cha mẹ như vậy.

Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy có lẽ nội tâm cô cũng đang chờ đợi một người có thể yêu cô đến mức không giữ lại gì cả.

Sau khi trầm mặt qua đi, cô vừa định nói gì đó.

Trong phòng khách yên tĩnh lại thình lình xuất hiện tiếng động.

"Rột ——"

Không khí trong chốc lát trở nên xấu hổ.

Người đàn ông chỉ đành buông cô ra, đối diện với nụ cười còn chưa dứt của cô, anh hừ nhẹ nói: "Nguyễn Anh Anh, em cười gì?''

"Còn không phải do anh lo lắng em gặp chuyện gì mới đi theo em nửa ngày trời, em thì hay rồi, chạy đến quán bar trêu hoa ghẹo nguyệt ha?''

Buổi chiều Trình Việt Lâm theo sau cô cả hành trình đến giờ còn chưa được ăn cơm.

Bây giờ nhớ lại cảnh tượng vừa gặp phải ở quán bar anh lại thấy tức sôi cả bụng.

Anh cười khẽ thờ ơ nói:'' Sao hả thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh kia có gì đẹp? Thật sự muốn gửi wechat cho người ta?''

Ánh mắt của người đàn ông rực sáng chăm chú nhìn cô, cả khuôn mặt căng cứng, con ngươi tối đen như mực chứa đựng ý nghĩ không dễ bỏ qua, trong lời nói cũng mang theo sự chỉ trích.

Nguyễn Chỉ Âm bất ngờ nghĩ đến lần nói chuyện về hai con mèo trắng mèo đen kia.

Một lát sau cô kéo góc áo của anh.

Rồi kiễng mũi chân lên thử hôn vào má anh.

Cả người Trình Việt Lâm cứng đờ, yết hầu trượt xuống, giọng nói ngân dài:'' Nguyễn Anh Anh, em đừng tưởng chỉ hôn một cái là chuyện này coi như bỏ qua nhé.''

Anh cũng không quên, trước khi người đó tiến lên Nguyễn Chỉ Âm gần như nhìn chằm chằm đối phương tới mấy lần.

" A Lâm.''

Trình Việt Lâm hạ tầm mắt nhìn xuống cô.

"Anh cười đi mà.'' Nguyễn Chỉ Âm nhẹ nhàng giải thích, ''Chỉ là em thấy cậu ta có răng khểnh rất giống anh, nhưng suốt ngày anh cứ trưng cái bản mặt vô cảm không chịu cười.''

Trình Việt Lâm cũng có răng khểnh lâu lâu vui vẻ cười lên lại rất mê người. Nhưng dù là hồi còn học trung học cũng không có được mấy lần thấy răng khểnh của anh, cực kỳ ít cười.

"Anh cười trông rất đẹp.''

Trình Việt Lâm cúi đầu lườm cô , sau một lúc lâu mới hào phóng cong môi tặng cô một nụ cười.

Sau đó người đàn ông lười biếng lên tiếng nói :'' Sao đây, trách anh cười đẹp quá muốn mất hồn luôn rồi hả?''

Thấy cô nghẹn họng lại nhẹ nhàng lên tiếng bổ sung: " Muốn chiếm tiện nghi của anh thì không cần vòng vo vậy đâu, em có đặc quyền này.''

Nguyễn Chỉ Âm : ". . . . . ."

Thôi vậy, so về độ dày của da mặt, cô làm sao qua được anh.

Thở phào nhẹ nhõm, cô chuyển đề tài khác:'' Không phải đói bụng hả? anh muốn qua nhà ăn ăn chút gì không?''

"Giờ này cũng qua cơn đói rồi, cho anh ít bánh quy em mang theo đi?'' Người đàn ông nhàn nhã ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

Nguyễn Chỉ Âm bèn lên phòng ngủ trên lầu lấy ra hai túi bánh quy trong valy đồ xuống lầu đưa cho anh.

Trình Việt Lâm chậm rãi xé túi bánh chưa ăn được hai miếng, lại như nhớ ra gì đó ngước mặt lên nhìn cô nói: "Lại đây."

Anh chỉ chỉ vị trí bên cạnh.

Nguyễn Chỉ Âm bước đến ngồi xuống cạnh anh:'' Sao vậy?''

Người đàn ông lườm cô, sau đó nói:'' Này, bây giờ cho nắm tay chưa?''

Trình Việt Lâm dừng tầm mắt trên tay cô.

Nguyễn Chỉ Âm tỉnh ngộ trong nháy mắt, đây là ghi hận hôm trước cô không cho anh nắm tay mà.

Cô oh một tiếng rồi vươn tay ra.

Anh mỉm cười nắm lấy tay cô mười ngón đan chặt vào nhau, một cặp nhẫn cưới hài hòa chồng lên nhau.

Tiếp theo người đàn ông chậm rãi lấy điện thoại ra hướng camera về phía đôi bàn tay nắm chặt chụp vài tấm hình rồi up lên trang cá nhân.

Caption là: <3 (hình trái tim á)

Nguyễn Chỉ Âm yên lặng nhìn, không còn lời nào để nói.

Tuy cảm thấy hành động này của anh có hơi khó nuốt nhưng lại có thể dung hòa được với tính tình xấu của anh.

Chỉ một lát sau, trên vòng bạn bè có thêm Tiền Phạn nhấn like và mấy cái bình luận.

Tiền Phạn: không ai trâu bằng anh.

Nhậm Hoài: anh ta thật buông thả

Ông Tử Thật: Rất buông thả

Phó Sâm Viễn: buông thả (chỗ này từ gốc là 骚, 好骚 tra hơn tiếng đồng hồ vẫn không biết dùng từ nào)

Nguyễn Chỉ Âm ". . . . . ."

Trình Việt Lâm vẫn rất bình tĩnh như không có gì nhìn cô, hờ hững lên tiếng:'' Nguyễn Anh Anh, chúng ta bây giờ ở bên nhau rồi''

Nguyễn Chỉ Âm ngừng lại một lát mới gật đầu.

"Vậy ——" Người đàn ông liếc sang cô " Em thì sao?'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.