Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi - Chương 40




Nghe thấy giọng Trình Việt Lâm Nguyễn Chỉ Âm giật thốt, sau khi hoàn hồn mới kéo đối phương về phòng sách.

Đóng cửa phòng sách, cô ngẩng đẩu đối mặt với ánh nhìn trực tiếp của người đàn ông. .

Cô thầm hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:''Tôi sẽ nói với anh, nhưng anh có thể đừng tức giận được không?''

Cô không chắc thái độ của Trình Việt Lâm dành cho Trình Lãng, nhưng lúc chiều đi gặp Trình Lãng, bảo mẫu của Phương gia gần như coi Trình Lãng là một gánh nặng ngay cả quần áo đồ đạc đều đã thu dọn xong hết.

Kêu Nguyễn Chỉ Âm để một cậu bé sáu tuổi ở khách sạn một mình, cô thật sự không làm được.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Trình Việt Lâm mấp máy môi mỏng, lông mày hơi nhướng lên: "Sao hả, chột dạ à?Lẽ nào đứa bé kia thật sự có quan hệ với em?''

Theo anh biết, họ hàng trong Nguyễn gia cũng không có đứa bé nào lớn như vậy, Mà bên nhà ngoại cô cũng chỉ có một người cậu làm nhân viên ngoại giao lại không sống trong nước.

" Không phải. " Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu thở dài " Nó không có quan hệ với tôi, nhưng lại có quan hệ ....với anh.''

" Liên quan tôi?'' Trình Việt Lâm nghe vậy, cười nhạt thành tiếng, giọng điệu cẩu thả nói thẳng " Vậy em có thể trả nó về chỗ cũ.''

"Tôi ấy à, càng không thể có con riêng.''

Đối mặt với lời thề son sắt của anh, Nguyễn Chỉ Âm lại nghĩ tới những lần ám chỉ của Triệu Băng, lông mày cô khẽ nhúc nhích :''Ồ, Sao anh có thể chắc chắn vậy được?''

"Chuyện này còn phải hỏi à?'' Người đàn ông chớp mắt, thoáng nhìn sang ánh mắt kỳ quái của cô, sau đó lại khẽ nhíu mày '' Nguyễn Anh Anh, ánh mắt của em là ý gì đây?''

Bỏ qua những nghi ngờ trong lòng, Nguyễn Chỉ Âm dịu giọng giải thích: " Anh suy nghĩ nhiều rồi, đứa bé kia tên là Trình Lãng, chính là......là con trai của cha anh.''

Lúc cha Trình xảy ra chuyện rồi ly hôn, Triệu Băng mới mang thai được mấy tháng, Trình Việt Lâm biết sự tồn tại của Trình Lãng nhưng chưa từng thấy mặt.

"Cô Trình muốn nhận nuôi cậu bé nên nhờ tôi đón Trình Lãng đến đây, sau khi làm xong thủ tục sẽ cho nó xuất ngoại.''

''Tôi cũng muốn đưa nó đến khách sạn nhưng mà bảo mẫu của Phương gia không đáng tin lắm, lại không có bảo mẫu mới tạm thời.''

" Cho nên chỉ có thể.....'' Đưa cậu về nhà.

Cô giải thích xong mọi chuyện, sau đó kéo kéo cổ tay áo của người đàn ông, lí nhí nói : "Trình Lãng chỉ ở hai hôm thôi, không thương lượng trước với anh là tôi không đúng, đừng giận nữa được không?''

Trình Việt Lâm liếc xuống đầu ngón tay trắng trẻo trên tay áo mình, khẽ híp mắt suy tư rồi từ từ dời tầm mắt đi: '' Tôi dễ tức giận vậy à?''

"À không tính tình anh tốt lắm.'' Nguyễn Chỉ Âm nhìn sang người đàn ông hơi nhếch cằm lên, bất giác nở nụ cười ''Vậy, để cu cậu ở lại vài ngày nhé?''

Trình Việt Lâm dừng một chút, rũ mắt nhìn cô, không mặn không nhạt gật đầu.

Dù sao cũng chỉ ở lại hai ngày, không đáng để anh giở thói xấu như vậy, nhưng lại cứ cố tình khiến cô như gặp phải đại nạn không bằng.

Chuyện đã được giải quyết, Nguyễn Chỉ Âm cũng yên tâm.

Hai người mở cửa xuống lầu, trong phòng bếp Nguyễn Chỉ Âm đã làm xong cơm tối từ trước.

Khi thức ăn đã được bày lên bàn, Trình Lãng cẩn thận nhìn Trình Việt Lâm, rồi lẳng lặng leo lên một chiếc ghế hơi cao, ngồi xuống bên trái Nguyễn Chỉ Âm.

Nguyễn Chỉ Âm gắp mấy miếng thịt cho cu cậu, Trình Lãng ăn rất nhiệt tình không để người khác phải lo lắng chuyện ăn uống của mình.

Trên bàn cơm, không khí khá là im lặng.

Một lát sau, Trình Việt Lâm nhìn thấy Trình Lãng lặng lẽ nhổ ra gì đó, anh nhíu mày nói:'' Học ai thói kén ăn đó?''

Giọng điệu của người đàn ông rất lạnh lùng.

Cả người Trình Lãng lập tức co lại, cúi đầu xuống, lắp bắp nói:''Em..... Em không ăn được gừng.''

Nguyễn Chỉ Âm nghiêng đầu nhìn sang, Trình Lãng phun ra đúng là gừng trong món thịt bò xốt cà chua.

Trình Việt Lâm không phải là người kén ăn nhưng cũng không thích ăn gừng.

Mà khi nấu ăn lại luôn phải dùng gừng để khử tanh, nên cô thường thái gừng thành miếng to để anh dễ thấy.

Trình Lãng không biết mới tưởng miếng gừng đó là khoai tây trong món thịt bò xốt cà. Cứ cậu ăn vào miệng rồi lại phun ra.

Trình Việt Lâm thoáng thấy ánh mắt không đồng tình của Nguyễn Chỉ Âm phóng tới, chỉ đành hừ nhẹ một tiếng không nói nữa.

Ăn xong cơm rồi, anh dọn chén đĩa trước mặt Nguyễn Chỉ Âm như theo thường lệ.

Trình Lãng thấy thế cũng dè dặt đặt bát của mình sang.

Trình Việt Lâm thấy vậy rũ mắt nhìn nhưng không nhận bát của cu cậu.

Một lát sau, người đàn ông khẽ chớp mắt, thờ ơ nói :'' Nhóc con, không có cửa ăn chùa đâu, ra nhà bếp rửa chén mau.''

Trình Lãng mếu máo lập tức ôm bát của mình chạy lon ton theo Trình Việt Lâm vào nhà bếp.

Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu nhìn theo, cô cũng đi theo hai người vào trong.

Trình Lãng dù sao cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, bồn rửa chén trong bếp hơi cao, khi cu cậu rửa chén cần phải tốn không ít sức.

Mà Trình Việt Lâm lại cố tình đứng bên cạnh lặng lẽ dùng ánh mắt bức người nhìn chằm chằm đối phương.

Nguyễn Chỉ Âm thở dài, xoa dịu tình hình :'' Được rồi, anh đừng dọa nó nữa.''

Người đàn ông không lên tiếng, nhưng cũng thu lại ánh mắt trên người Trình Lãng.

Trình Lãng cẩn thận rửa xong, ánh mắt đen láy thận trọng nhìn Trình Việt Lâm rồi mang bát đưa sang cho đối phương.

Người nọ chỉ thờ ơ ngước mặt lên, một ánh nhìn của anh đã làm cho Trình Lãng sợ tới mức rụt tay về,

Trình Việt Lâm cười nhạo: "Nhát gan như vậy, không biết giống ai nữa,''

Anh nhận lấy cái bát rồi cho vào tủ.

Rửa xong đi ra, Trình Lãng cúi đầu thấy tay áo đang nhiễu nước của mình bèn nhìn Nguyễn Chỉ Âm cọ cọ ngón tay nói:''Chị ơi, em muốn đi tắm.''

Trình Việt đứng phía trước dựa cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực thản nhiên nói:''Lớn tướng vậy rồi còn không biết tắm hả?''

Trình Lãng cắn môi không dám lắc đầu mạnh.

Người đàn ông mím môi thành đường thẳng, lông mày nhíu chặt: " Có biết là nam nữ khác nhau không? Còn dám kêu chị tắm cho à?''

Dứt lời, dưới cái nhìn bất lực của Nguyễn Chỉ Âm, anh kéo Trình Lãng trong bộ dạng mếu máo đôi mắt ngấn lệ vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ chính hình như không khóa, một lát sau, Nguyễn Chỉ Âm nghe thấy tiếng khóc của Trình Lãng từ trên lầu vọng xuống cùng với giọng nói tức giận không nhẫn nại của người đàn ông.

" Thằng nhóc xấu xí này, mày mà khóc nữa anh quăng mày ra ngoài.''

Trình Lãng nhỏ giọng thút thít: "Huhu nhưng mà em cay mắt quá huuh''

Nguyễn Chỉ Âm : ". . . . . ."

Cô đột nhiên hơi lo lắng không biết Trình Việt Lâm có làm được không, nhưng cô cũng không tiện vào trong chỉ có thể chờ bên ngoài.

Đợi đến lúc hai người đi ra, Trình Việt Lâm xanh mặt quấn một chiếc khăn tắm cho Trình Lãng rồi ném sang 'phòng trẻ em' bên kia phòng ngủ chính.

Mà Nguyễn Chỉ Âm nhìn thấy một thân nhếch nhác của anh thật sự rất buồn cười.

Trình Việt Lâm chớp mắt dùng ngón trỏ đang dính sữa tắm xoa lên má cô:'' Nguyễn Anh Anh, cười cái gì? Tôi đây là vì ai ?''

Nguyễn Chỉ Âm bất ngờ giật mình, ngón tay mang hơi lạnh lướt qua làm ướt đẫm hai má cô.

Không biết tại sao cô lại có cảm giác giống như hai người đang yêu đương rồi.

Nhìn tay áo sơmi ướt sũng và mái tóc đang nhỏ nước người đàn ông, Nguyễn Chỉ Âm đành nhận lấy khăn mặt trong tay anh rồi nhẹ giọng nói: " Vậy tôi giúp anh lau tóc nha.''

Trình Việt Lâm hơi chớp mắt, khóe môi cong lên, gật đầu thản nhiên nói:''Ừa, lau đi.''

——

Hôm sau, vừa đến cuối tuần

Nguyễn Chỉ Âm nhận được tin nhắn wechat của Vưu Hân, nói là đã gửi ảnh cưới lần trước chụp đến mail của cô.

Ngoài ra, album cũng đã làm xong và hỏi cô khi nào thích hợp thì cô ấy kêu trợ lý mang album đến.

Nguyễn Chỉ Âm nghĩ ban ngày cũng không có việc gì, khu biệt thự cũng dễ tìm nên dứt khoát kêu tài xế tới chở cô đến phòng làm việc của Vưu Hân lấy ảnh cưới.

Trình Lãng cẫn còn chưa dậy, cô nói vài câu với Trình Việt Lâm rồi nhanh chóng ra cửa.

Chiếc Bentley đậu ở trước khu CBD, Nguyễn Chỉ Âm xuống xe đi vào tòa nhà nhấn thang máy lên lầu 10.

Trợ lý của Vưu Hân nhìn thấy cô lập tức dẫn cô vào phòng nghỉ bên cạnh khu vực chụp ảnh.

"Chị Nguyễn, chị đợi xíu ạ, em đi lấy ảnh của chị tới.''

Tường kính phía sau sau phòng nghỉ trong suốt, Nguyễn Chỉ Âm uống ngụm nước, ngước mặt lên thấy Vưu Hân đang ôm máy ảnh chụp hình cho một người mẫu, không ít nhân viên vây quanh cô, chắc là chụp cho tạp chí nào đó.

Vị người mẫu ăn mặc thời thượng kia là MC nổi danh trong giải trí, trông khá quen mắt hình như tên là Liễu Kiều Tĩnh.

Bởi vì diện mạo ngọt ngào, khi mới ra mắt Liễu Kiều Tĩnh đã có được rất nhiều fan, sau đó dần dần quay phim, đáng tiếc sau này lại có một khoảng thời gian bị chôn vùi, gần đây mới xuất hiện lại trong mắt công chúng.

Vưu Hân chụp xong, nhìn thấy Nguyễn Chỉ Âm đang đợi trong phòng nghỉ bèn dẫn theo Liễu Kiều Tĩnh từ khu chụp hình vào chỗ cô ngồi.

Vưu Hân cười giới thiệu:'' Cô Nguyễn, đây là bạn của tôi, hôm nay đến chụp trang bìa cho tạp chí V.''

" Cô Nguyễn, xin chào, Liễu Kiều Tĩnh.''

Nhìn thấy thái độ khách sáo của Vưu Hân, đối phương cũng mỉm cười đồng thời vươn tay chào hỏi Nguyễn Chỉ Âm.

Nguyễn Chỉ Âm cười gật đầu nói: " Tôi biết, tôi cũng có xem chương trình của chị, rất có phong cách. "

Ba người trò chuyện đơn giản đôi câu.

Không bao lâu sau, trợ lý của Vưu Hân mang ảnh cưới của Nguyễn Chỉ Âm đến.

Nguyễn Chỉ Âm thấy ảnh tới bèn nở nụ cười chào tạm biệt với hai người còn lại :'' Mọi người cứ tiếp tục công việc, tôi đi trước.''

Mấy bức ảnh cưới đóng khung kia kích thước không nhỏ, Vưu Hân kêu trợ lý trực tiếp mang khung ảnh xuống dưới lầu bỏ vào thùng xe phía sau.

Đợi người đi khuất, Liễu Kiều Tĩnh mới lên tiếng hỏi:'' Cô gái họ Nguyễn này là? "

" Thiên kim của Nguyễn thị, mới tiếp nhận công ty sau khi chủ tịch Nguyễn qua đời, cũng là phu nhân của tổng tài Lâm Hằng.''

Mạng lưới quan hệ của Vưu Hân khá rộng nên cũng có chút qua lại với Liễu Kiều Tĩnh.

"À, Chính là cô gái lần trước bị Lâm Tinh Phỉ liên lụy.''

Vưu Hân gật đầu :''Ừa.''

" Gần đây Lâm Tinh Phỉ không có động tĩnh gì, xem ra là bị thua trước cô gái này rồi, trước kia người ta còn là vị hôn thê của thái tử Tần thị đấy.''

Lúc Liễu Kiều Tĩnh ra mắt cũng được coi là đối thủ của Lâm Tinh Phỉ, mấy năm trước lại sa sút dần đương nhiên không thiếu công lao Lâm Tinh Phỉ.

Vưu Hân hơi nhíu mày ánh mắt có phần cảnh cáo: " Cô Nguyễn cũng kết hôn rồi, chuyện trước kia đừng nhắc nữa kẻo phạm phải điều cấm kỵ.''

Liễu Kiều Tĩnh gật đầu trầm ngâm:'' Tính ra cô Nguyễn này đã kết hôn với Trình tổng được mấy tháng rồi nhỉ, sao bây giờ mới chụp hình cưới.''

Vưu Hân không trả lời, cười nói:'' Cô với chồng mình không phải cũng đến sau này mới chụp ảnh cưới và làm hôn lễ bù lại à?''

"Bọn tôi đều sống trong ngành này, không có cách nào khác.''

Thân phận đã kết hôn đối với nữ nghệ sĩ đi theo phong cách ngây thơ ngọt ngào quả thật gây tổn hại rất lớn. Nếu năm đó không bị Lâm Tinh Phỉ cố ý tung tin chuyện kết hôn thì Liễu Kiều Tĩnh cũng không bị vùi dập lâu đến vậy.

"Chuyện kết hôn của cô........'' Vưu Hân muốn nói lại thôi, tiếp đó cô lên tiếng an ủi :''Nhưng mà chồng cô tốt với cô là đủ rồi. "

Liễu Kiều Tĩnh chậm rãi gật đầu:''Ừ.''

——

Nguyễn Chỉ Âm lấy được ảnh cưới từ phòng làm việc của Vưu Hân lập tức về biệt thự.

Trong phòng khách, Trình Việt Lâm ngồi ở sô pha, xoay lưng thấy tài xế giúp cô khuân khung ảnh vào bèn lên tiếng :'' Về rồi à?''

Nguyễn Chỉ Âm gật đầu, nhìn xung quanh vài lần rồi hỏi :'' Trình Lãng đâu rồi?''

"Bạch Bác mang đi công viên chơi rồi.''

Giọng điệu của người đàn ông không nhanh không chậm.

Nguyễn Chỉ Âm hơi kinh ngạc: " Bạch Bác lại còn có thể trông trẻ?''

Nghe ra hàm ý khen ngợi trong lời nói của cô, Trình Việt Lâm hơi nhíu mày liếc sang cô :'' Chuyện này có gì khó khăn?''

Nói xong anh lấy món đồ trên bàn trà, đứng dậy bước đến trước mặt Nguyễn Chỉ Âm đưa cho cô một cái hộp tinh xảo đẹp đẽ.

" Cái này cho em.''

Nguyễn Chỉ Âm vươn tay nhận lấy mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền đính đá Sapphire lấp lánh.

Đá Sapphire màu sắc đậm đà dưới sánh sáng khúc xạ tỏa sáng rạng rỡ.

Chỉ cần liếc mắt cũng biết giá trị xa xỉ cỡ nào.

Trình Việt Lâm quan sát vẻ mặt của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói:'' Hai ngày trước tham dự một buổi tiệc từ thiện, thuận tay mua về.''

Giọng điệu như là mua bó cải trắng ấy.

Nhưng một lát sau, thấy Nguyễn Chỉ Âm nhìn dây chuyền không nói gì, anh lại hờ hững lên tiếng :'' Em thấy sao?''

Nguyễn Chỉ Âm đối mặt với ánh mắt của anh, nhẹ nhàng cười cười gật đầu nói: " Ừm, tôi thích lắm.''

Người đàn ông cong môi cười.

" Cuối tháng có thời gian không?''

Nguyễn Chỉ Âm suy nghĩ một hồi, bên phía Bắc thành đều đã đi vào quỹ đạo, trong tay cô cũng không công việc gì cần xử lí gấp.

Vì thế cô trả lời:''Chắc là có, sao vậy?"

Hàng lông mày Trình Việt Lâm khẽ nhếch lên, ho nhẹ một tiếng rồi nói:" Vậy có muốn, đi du lịch tuần trăng mật không?''

"Tuần trăng mật?" Nguyễn Chỉ Âm ngẩng đầu nhìn anh.

" À, không phải....... là sinh nhật.''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.