Chương 88: Chương 88: Gặp sở khanh
"Đủ rồi Vũ, cô ấy nhất định sẽ hiểu, nhất định sẽ biết, cô ấy không bao giờ muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu. Cô ấy đã nói rồi đúng không? Cô ấy nhất định muốn cậu tiếp tục sống thay cô ấy, vậy thì cậu phải hạnh phúc, có như thế cô ấy ở trên trời mới mỉm cười được.... Tớ biết cậu đang bị bóng ma quá khứ theo đuổi, nhưng Vũ à, đó đâu phải lỗi tại cậu, cậu không hề biết cô ấy bị bệnh. Cậu cũng không hề biết cô ấy cũng thích cậu, lúc đó cậu còn trẻ... "
"Tôi không thể đổ lỗi cho tuổi tác được Vy ạ, tôi không thể, tất cả là do tôi... "
Tôi tiến tới vươn tay ra đặt lên bả vai Vũ lắc mạnh.
"Cậu tỉnh lại đi Vũ, cô ấy đã đi rồi, cậu phải chấp nhận sự thật. Cậu phải thoát ra khỏi quá khứ của mình và sống cuộc đời của cậu. Nếu biết cậu như thế này, cô ấy sẽ rất buồn. Tất cả những điều mà cô ấy muốn, không phải là cậu với phiên bản tồi tệ như thế này, cậu có thấy mình đang thực sự sống không? "
Đột ngột, Vũ đẩy mạnh tay tôi ra, gắt lên:
"CẬU IM ĐI! CẬU THÌ BIẾT CÁI QUÁI GÌ VỀ TÔI? "
"Đừng chạm vào tôi! "
Vũ nhìn tôi một cách lạnh lùng, cái nhìn lạnh lẽo giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy... Đôi mắt dịu dàng lúc nãy đã biến mất rồi, giờ đây cậu ấy trở nên rất xa cách...
Tôi rùng mình, vì sợ hãi mà bước loạng choạng ra phía sau vài bước còn suýt nữa bị ngã.
"Đúng là tớ không biết gì về Vũ thật, một chút cũng không biết. Nhưng tớ chỉ muốn nói, cô ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng nếu chứng kiến cậu như thế này. "
Dứt lời, tôi không quan tâm tới Vũ nữa mà cởi bỏ cái áo khoác của Vũ ra khỏi người mình, làn gió đêm lạnh lẽo lập tức ùa vào từng ngóc ngách trong cơ thể khiến tôi có chút run rẩy. Tôi trả lại cái áo cho Vũ rồi quay lưng đi về một hướng khác.
Tôi biết Vũ đã phải trải qua khó khăn như thế nào, tôi biết cậu ấy rất đau khổ. Nhưng việc cậu ấy tự dày vò bản thân mình suốt ba năm qua thì tôi không thể nào chấp nhận, đã vậy cậu ấy lại ngoan cố. Tôi nghĩ bây giờ cậu ấy muốn được một mình, chắc là... cậu ấy đang ghét tôi lắm, vì tôi rất nhiều chuyện.
Nhưng... tôi đã nói gì không phải với Vũ sao? Tôi chỉ muốn cậu ấy cảm thấy tốt hơn, nhưng tôi lại làm tổn thương Vũ rồi sao? Rõ ràng, nhìn cậu ấy đau buồn mà tôi không có cách nào giúp đỡ, cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng mà cậu ấy đang khó chịu với tôi, tốt nhất là tôi không nên nhiều lời vào lúc này, tôi nên để cho cậu ấy có một không gian riêng.
Nội tâm đấu tranh gay gắt, trong đầu ngập tràn những suy nghĩ khác nhau, tôi cứ thế bước từng bước cô độc về phía trước, tôi không thuộc đường ở nơi này, chỉ biết đi mãi, đi mãi mới ra khỏi cái cầu, người qua kẻ lại cứ nhìn chằm chằm vào người tôi, đến một chiếc taxi cũng không có...
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tôi bỏ tay vào túi quần tìm máy điện thoại nhắn tin cho anh.
Anh về chưa?
Tin nhắn gửi đi mà không có hồi đáp.
Tôi khẽ thở dài. Có lẽ, anh đang bận chuyện công việc, nghĩ vậy, tôi buồn rười rượi mà cất bước đi tiếp.
Giờ gọi cho ba mẹ thì sẽ lại bị tra hỏi tại sao lại đến đây vào giờ này... Hức... Khổ quá mà...
Thôi thì tôi cố gắng đi bộ một chút nữa, rồi xem có chiếc taxi nào thì bắt về nhà vậy.
Càng đi càng đi tôi càng thấy mỏi chân, không biết hôm nay là ngày gì nữa? Huhu, tôi mệt lắm rồi, muốn thật nhanh chạy về nhà, sau đó tôi sẽ ngâm mình trong làn nước nóng thật lâu. Còn nữa, đợi tới khi anh về nhà, tôi nhất định sẽ đem chuyện này tâm sự với anh để tìm ra lời giải đáp, tôi rất tin anh nên cái gì cũng tìm anh để tâm sự.
Đi một quãng đường nữa, cảm thấy con đường này khá vắng, đèn điện thì hiu hắt, xung quanh không có bóng người, tôi cảm thấy hơi sợ sợ.
Tôi dừng chân một lúc để xoa bóp cái bắp chân nhức mỏi của mình thì một chiếc xe số Dream từ đâu lao tới, đèn pha rọi thẳng vào mắt tôi khiến tôi cảm thấy chói lòa.
"Này cô em, "đi" không? "
Trời đất ơi, giọng nói ồm ồm của gã đàn ông kia khiến tôi sợ tới mức toát mồ hôi hột. Ông ta trông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người gầy. Ông ta mặc chiếc sơ mi cũ kỹ đã nhàu và một chiếc quần ngố bạc màu. Gương mặt nhăn nheo, râu ria lổm chổm ở miệng.
Tôi giật mình, vội xua tay nói.
"Không! "
Sau đó tôi chạy một mạch về hướng khác, tôi bây giờ cũng không còn ngây thơ mà nghĩ ông ta là xe ôm, không khéo lại gặp phải ma-cô thì xong đời tôi. Trong đầu tôi có nhiều suy nghĩ khác nhau, đường tối thế này lại không có lấy một bóng người, tôi sợ ông ta tưởng tôi là 'gái' mà vẫy...
Thế nhưng người đàn ông kia như không muốn bỏ lỡ con mồi béo bở như tôi, ông ta chạy xe sát lại tôi rồi nói.
"Bao nhiêu hả em? Tiền anh không thiếu. "
Hóa ra cái suy nghĩ đen tối trong đầu tôi là đúng, ông ta chắc chắn không có ý định từ bỏ tôi rồi.
Nỗi sợ hãi trong tôi càng ngày càng tăng, tôi sợ tới mức tim như đứng lại, lập tức tôi rút điện thoại ra gọi vào số anh.
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...
Chân tay tôi rụng rời! Tôi như bị vứt vào một hố sâu không đáy, đang định bấm số khác thì ông ta phi tới chặn đầu tôi.
"Này em, đi với anh đi, một đêm thôi, muốn gì anh cũng chiều mà. "
Giọng nói ồm ồm sặc mùi say rượu phả vào mặt tôi kết hợp với bộ dạng như Chí Phèo khiến tôi cảm thấy buồn nôn!