Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 85: Chap-85




Chương 85: Chương 85: Tôi xin trao tặng Vũ giải bát hương vàng

Chúng tôi tập luyện tới năm giờ nhưng tôi và Vũ được cô giáo cho về sớm nửa tiếng.

Ngày hôm nay tôi mất sức rất nhiều, tôi khẽ lau mồ hôi trên trán rồi vuốt ngực thở phào.

Mệt thật...

Lúc này, một cô gái xinh đẹp từ đâu bước tới trước mặt Vũ, hai má hồng lên, nhẹ giọng nói.

"Vũ, cậu có thể cho tớ add facebook cậu được không? "

Giọng nói ngọt ngào của cô gái đánh thức thính giác của tôi. Tôi ngước mặt lên nhìn cô gái trước mặt, trong lòng thầm đánh giá. Những người được chọn tham dự cuộc thi này đều rất xinh đẹp, nhất là cô gái trước mặt tôi. Tôi khẽ nuốt nước bọt, người đẹp như vậy, không cho add facebook thì coi như Vũ không có mắt, là tôi tôi cũng không cưỡng lại được.

"Lý do? "- Vũ lạnh lùng đáp.

Cô gái bắt đầu lúng túng, hình như đây là lần đầu tiên cô ấy bị từ chối nên có chút bất ngờ mà nói lộn xộn.

"À... Vì... vì mình học cùng trường, tuy... tuy là khác khoa nhưng mà... chúng... chúng ta cùng tham gia một chương trình này.... Và lại.... Mình kết bạn với cậu lâu rồi nhưng cậu chưa chịu chấp nhận, để người ta ngậm follow hơi lâu đó nha... Hì hì... "

Cô gái nói xong thì liền nở ra một nụ cười làm lay động lòng người, đẹp thật... Tôi khẽ tặc lưỡi, nhưng mà hình như hơi điệu quá...

"Xin lỗi, tôi không kết bạn với người lạ. "- Vũ chỉ nói vỏn vẹn như vậy rồi xoay lưng tiến về phía tôi, bỏ lại cô gái bị từ chối với mặt mày tái mét.

Thấy tôi đang ôm cái bụng đang quặn vì đau, Vũ hỏi:

"Cần tôi đưa về không? "

Tôi định bụng lắc đầu từ chối vì hôm nay anh hẹn tới đón tôi, nhưng mà đang định nói thì điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn, tôi mở điện thoại ra đọc.

Xin lỗi! Tối nay anh có cuộc họp quan trọng không thể đến đón em được.

Tôi hơi buồn, nhắn lại một tin cho anh.

Không sao, em tự về được.

Để em thiệt thòi rồi, tối anh sẽ mang bánh ngọt sang.

Cảm ơn anh- Tôi đính kèm một icon mặt tim. Trả lời vui vẻ là vậy nhưng tôi vẫn thấy trống trải trong lòng...

Không được! Tôi không thể để cảm xúc của mình chiếm giữ như vậy, tôi trẻ con và ích kỷ quá, tôi cũng phải nghĩ cho công việc của anh mà thông cảm chứ...

Haizzzz... Tôi thật là....

Nội tâm đang đấu tranh gay gắt với nhau, tôi quên cả trả lời Vũ. Vũ đứng đó chỉ buông một câu.

"Vậy nhé, đợi tôi ngoài cổng trường. "

Ặc!

Vũ tự quyết định luôn, tôi còn chưa kịp từ chối thì cậu ấy đã bỏ đi rồi...

Ôi thật là...

Tôi đành cất từng bước chân nặng trĩu của mình bò ra cổng trường. Vâng, chính xác là bò đấy, chân tay tôi bây giờ rã rời lắm rồi, tôi chỉ mong về nhà thật nhanh rồi nằm trên cái bồn tắm thân yêu để nước nóng xoa dịu cho tôi...

Mệt thật sự.

Tôi đang dựa vào cái cột đèn trước trường thì có một âm thanh vang dội khiến người ta muốn nổ óc.

Uỳnh Uỳnh!

Tiếng rồ ga của xe moto như muốn chọc thủng màng nhĩ của tôi, tôi bịt tai mình khó khăn nhìn lên bóng dáng cao lớn trước mặt.

Ngay khi tôi ngẩng đầu lên, Vũ đã chụp cho tôi một cái mũ màu hồng với họa tiết hình con mèo Hello Kitty cực kỳ bánh bèo lên đầu.

Ôi trời! Tôi mở to hai mắt nhìn lại cái mũ đen tuyền chất ngất của Vũ liền thầm chửi thề trong lòng.

Cậu phân biệt đối xử quá đấy!

Vũ thấy tôi nhăn mặt, khóe môi cậu ấy khẽ nhếch lên, hình như... đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười, dù chỉ là một giây hiếm hoi. Ngay sau đó gương mặt cậu ấy lại lạnh băng.

Tôi trèo lên cái xe cao vút của Vũ, loay hoay một lúc mới ngồi vững sau lưng cậu ấy được.

"Giữ chắc nhé? "

"Hả? "- Vì tiếng gió rít mạnh qua tai nên tôi không nghe rõ cậu ấy nói gì.

Ai ngờ chỉ một giây sau đó, cậu ấy vặn vặn tay lái rồi phi một mạch với vận tốc 120 km/h khiến môi tôi như loe thành vòng tròn, gió lùa qua những kẽ răng.

Tôi đành luống cuống ôm chặt Vũ vì sợ mình sẽ ngã về phía sau, ôi cái bộ môn này tôi không thể nào mê cho được.

Tôi nuốt nược bọt xuống cái cổ đang khô khốc của mình, tóc bay tứ tung che cả tầm mắt.

"Vũ... Vũ ơi.... Cậu chạy chậm một chút được không? "- Khó khăn lắm tôi mới có thể nói ra thành câu trọn vẹn.

Mặc kệ tôi nói, Vũ vẫn rồ ga phi về phía trước, giống như là... cậu ấy đang muốn cả hai cùng chết vậy.

May sao phía trước là đèn đỏ, tôi chờ cậu ấy dừng lại rồi sẽ xin giảm tốc độ, nhưng mà không...

Trời ơi đất quỷ thân ơi!

Vũ vượt cả đèn đỏ, cảnh sát giao thông còn chưa kịp huýt còi thì cái còi đã rơi ra khỏi miệng với ánh mắt kinh ngạc. Tôi chỉ kịp nhìn thấy cái bóng vàng lướt qua mình sau đó... cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ dần.

Tôi khẽ quay đầu nhìn ra đằng sau.

Ôi trời má ơi!

Cảnh sát giao thông đang đuổi theo ngay đằng sau Vũ, lạy trời, hôm nay cậu ấy làm sao vậy?

Tôi thực sự hối hận vì đã đi cùng Vũ, tôi tưởng rằng ngày hôm nay cậu ấy vì thương tôi nên mới đưa tôi về, hóa ra là cùng đưa hai đứa chết chung à... Huhu...

"Vũ... Vũ ơi... "

"Gì? "

Ôi may quá! Cậu ấy vẫn còn đáp lời tôi, tôi nuốt sợ hãi xuống, cố gắng nói chuyện với Vũ.

"Cậu chạy chậm lại không được sao? "

"..."

Cậu ấy lại không đáp nữa rồi, tôi bèn vắt óc nghĩ ra một câu hỏi dò khác.

"Bình thường cậu vẫn chạy với vận tốc thế này à? "

"Ừ? "

"Cậu không sợ sao? "

"..."

"Cậu bị tai nạn vì chạy với tốc độ này bao giờ chưa? "

"Nếu có thì đã xuống mồ lâu rồi. "

"Hả? Nghĩa là một khi bị tai nạn là sẽ... 'nghẻo' luôn à?"

"Ừ. "

"..."

Tôi xin trao tặng Vũ giải bát hương vàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.