Tôi quan sát biểu cảm của Vũ, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra.
"Dù có thế nào em sẽ không rút lại điều kiện của mình, cũng sẽ không bớt đi một điều nào. Nếu anh không đáp ứng em sẽ không đồng ý. Mọi chuyện em có thể ngồi xuống thỏa hiệp với anh nhưng trừ điều này. Chuyện kết hôn là chuyện cả đời, anh biết mà...
Em cùng lắm cũng chỉ muốn một tuần này em thực sự được sống trong sự thoải mái, được làm điều mình thích, được đi tới những nơi và mình muốn, được hưởng thụ,...
Trước khi về cùng một nhà với anh. Vũ, anh có hiểu cho em được không? "
Tôi xuống giọng, đưa đôi mắt khẩn cầu nhìn Vũ, đây không còn là sự uy hiếp hay ra điều kiện. Đây là sự mong chờ, sự cầu xin...
Chừng ấy biểu hiện của tôi không thể dập tan ngọn lửa giận trong lòng Vũ, anh ta rít lên.
"Giai Tuệ... Sao em bướng thế hả? "
Tôi cắn môi, cúi gằm mặt xuống, khóe mắt hơi ẩm ướt. Chỉ là một chút mong muốn nhỏ nhoi, anh ấy không thể đáp ứng được sao?
Món nợ ân tình với Vũ quá lớn, tôi không sao trả nổi. Dù sớm hay muộn tôi cũng phải cưới anh, vậy thì hãy để một lần này tôi được sống thoải mái, không bộn bề, không lo lắng đi.
Vũ nhìn tôi, ánh mắt anh dấy lên một sự phức tạp khó nói thành lời.
Tôi nghe thấy tiếng Vũ thở ra một cách nặng nề. Dần dần sự tức giận trong ánh mắt được thay thế bằng sự điềm tĩnh. Chờ đợi một hồi lâu, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định.
"Điều kiện của em, tôi chấp nhận. "
Tôi còn chưa kịp vui mừng thì Vũ đã nói chặn họng.
"Nhưng như tôi đã nói, em ra ngoài thực sự rất nguy hiểm, em nên nhớ, em mang một thân phận rất đặc biệt. Em là vợ của tôi- Lưu Minh Vũ. Vì thế khi em ra ngoài, mọi người nhìn thấy em, cũng như nhìn thấy bộ mặt của gia đình tôi. Nguy hiểm luôn luôn cận kề, em buộc phải có người theo dõi đi theo, tôi thực sự không an tâm một chút nào. "
Tôi nhíu mày nhìn Vũ không hài lòng, tôi định mở miệng thì Vũ lại tiếp tục nói.
"Thôi được rồi, tôi sẽ có biện pháp vẹn cả đôi đường. Em nghỉ sớm đi, ngày mai em có thể được ra ngoài. "
Vũ nói xong thì không cần nghe tôi đáp lời, anh trực tiếp đi tới chiếc ghế sofa rồi lại cầm cái áo khoác vắt trên ghế khoác lên người. Bộ dạng không nhanh không chậm. Hình như anh ấy có công việc cần xử lý vào tối nay, tôi không nhìn ra sự tức giận trong anh, nhưng cũng thấy anh không hề thoải mái với việc này.
"Em... em nhất định sẽ cẩn thận, anh đừng lo. "
Thấy tôi nói thế, Vũ chỉ quay ra mỉm cười rồi gật đầu, không hiểu sao tôi cảm giác anh ấy chỉ thể hiện sự vui vẻ cho có. Xong xuôi anh mở cửa bước ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên dặn dò tôi.
"Tối nay anh sẽ không ăn tối, em nghỉ ngơi sớm rồi đi ngủ đi nhé. "
Két!
Câu "vâng" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì cánh cửa phòng đã lập tức được đóng lại.
Tôi lùi bước về phía sau vài bước, đột nhiên rùng mình bởi đằng sau lưng tôi là một bức tường lạnh lẽo. Tôi thất thểu ngồi thụp xuống sàn nhà...
Lại cảm thấy hối hận với những điều mình vừa nói, hối hận vì đã ra điều kiện, hối hận vì đã đồng ý cưới Vũ...
Liệu những điều kiện tôi đặt ra có ít ỏi quá không?
Hay là do... tôi thực sự không muốn cưới anh nên tôi mới biểu hiện như thế?
Tôi chẳng thể hiểu bản thân mình nữa rồi...
Tôi thở dài thườn thượt. Không hiểu sao bóng dáng người đàn ông vừa nãy lại lướt qua đầu tôi.
Anh ta để lại ấn tượng trong lòng tôi một cách mạnh mẽ, tuy rằng anh ta rất hung hãn, dữ tợn,.... Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm giác đó là người tốt. Cũng chẳng biết mình lấy đâu ra cảm giác này, chỉ là trái tim tôi mách bảo vậy thôi. Tôi có linh cảm, anh ta làm tất cả những điều đấy chỉ để bảo vệ tôi, nhưng tôi chẳng có bất cứ bằng chứng nào để chứng minh cho điều đó.
Cảm thấy mình lại có chút ngốc nghếch rồi, Vũ chẳng phải đã nói vì tôi giống người anh ta thương nên anh ta mới ứng xử như vậy sao? Nhỡ đâu anh ta là người xấu thì sao?
Haizzzzz. Tôi khẽ thở dài thườn thượt.
Chỉ là một người vừa gặp thôi mà, sao tôi lại mất thời gian suy nghĩ về anh ta nhiều như thế. Tôi vội vàng gạt đi suy nghĩ của mình rồi xuống nhà ăn tối rồi cho bảo bối ăn cơm.
Cũng may mà bảo bối không bị shock tinh thần, thằng bé quên chuyện đó rất nhanh, nó cũng chẳng đề cập tới chuyện đó nữa mà chỉ bi bô hỏi những câu như: Baba đâu rồi?
Tôi cố gắng dỗ con ăn thật nhanh rồi đưa con lên gác đi ngủ sớm. Mà... cũng thật lạ, tới lúc tắt đèn ôm bé ngủ, bảo bối lại quay sang nhìn tôi, đôi mắt to tròn đen bóng như hạt nhãn cứ nhìn tôi chằm chằm.
"Sao vậy con? "
"Mama, chú... người tốt hay xấu? "
Câu hỏi của bảo bối rất đơn thuần thôi, tôi hiểu "chú" được nhắc tới trong câu nói của bảo bối là ai. Không hiểu sao bảo bối vẫn nhớ, cũng có thể người đàn ông đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bé quá.
Tôi mỉm cười nhìn con đáp:
"Theo con, là xấu hay tốt? "
Bảo bối giơ hai bàn tay mũm mĩm của mình lên rồi khoa tay múa chân một lúc, sau đó nó ngậm lấy một ngón trỏ xinh xắn đáp lời tôi:
"Bảo bối... bảo bối... chú... chú... người tốt... "
Tôi hơi sững người trước câu trả lời ngây ngô của con, sau khi chứng kiến bố nó bị đánh mà nó vẫn còn nói ra câu đó.
Tôi đưa tay ôm bảo bối vào lòng, vuốt lưng cho bé dễ ngủ. Nhưng không thể kìm nổi bản tính tò mò của mình, rốt cuộc thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà thằng bé mới hai tuổi rưỡi nhà tôi lại nói đỡ cho người đàn ông kia như thế? Mà... trẻ con thì không biết nói dối.
"Tại sao? "
"Chú... chú... cái ôm giống mama... chú... chú mua kẹo... chú... chú... chú là siêu nhân... chú đánh người xấu... chú nói tìm mama cho em..."
Ý của bảo bối là cái ôm của người đàn ông đó giống với cái ôm của tôi? Bàn tay đặt trên lưng bảo bối của tôi khẽ dừng lại... Tôi bỗng dưng không biết nói điều gì tiếp theo...
"Mama... có phải... có phải... baba mắng mẹ nên chú... chú bảo vệ... "