Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 174: Chap-174




Chương 174: Chương 174: Bắt cóc.

"À, bụi bay vào mắt đó con. "

Thấy tôi cười với bảo bối, bé cũng hồn nhiên nghĩ tôi đang vui mà lại cười tíu tít với bạn nữ chạc tuổi bên cạnh.

Phụ nữ của bạn nữ bên cạnh tôi cũng thấy vậy mà nói:

"Trộm vía, bé trai nhà chị thông minh ghê, hai tuổi rưỡi mà hiểu biết hơn cả con tôi. "

Tôi thấy người ta khen cũng chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ chẳng vui nổi.

Chơi xích đu xong thì tôi tranh thủ cho bảo bối chơi đu quay và cầu trượt, chẳng mấy chốc mà mười lăm phút đã trôi qua rồi... Nhanh như cắt vậy đó. Tôi vừa thương con lại vừa thương chính bản thân mình.

Tôi thấy tên vệ sĩ đánh mắt nhìn tôi ra hiệu rồi chỉ vào đồng hồ của hắn, tôi hiểu ý đành quay sang nói với bảo bối:

"Bảo bối, muộn rồi, chúng ta về thôi. "

Bảo bối thấy tôi gọi về thì mặt mày tiu nghỉu cả lại, nhưng thằng bé rất ngoan và không đòi hỏi, dù rất muốn được chơi tiếp nhưng bé cũng không dám đòi hỏi nữa. Bảo bối liền chạy tới nắm tay tôi rồi hỏi.

"Mama, ngày mai chúng ta đi nữa có được không? "

Trước câu hỏi này của con tôi cứng miệng, chẳng biết phải nói thế nào cả, tự dưng thấy nghẹn cả lòng. Nhìn ánh mắt mong chờ của bảo bối, tôi đành phải cúi xuống nói.

"Thế thì bảo bối phải ngoan thì ba Vũ mới cho đi nhé. "

Thấy tôi nói vậy thì thằng bé nhìn tôi gật gật đồng ý. Tôi cũng nhẹ lòng mà nắm tay bé ra về cùng ba tên vệ sĩ kia.

Nhưng vừa đi được một đoạn thì có một người phụ nữ cầm bản đồ vô ý va vào người tôi rồi loạng choạng suýt ngã ra đằng sau.

Tôi bị va vào mà cũng cảm thấy đau ở một bên vai mà đưa tay xoa xoa.

"Xin lỗi cô, tôi sơ ý quá, mà cô cho tôi hỏi công viên nước ở đâu ấy cô nhỉ? "

Công viên nước ngay cạnh công viên này, kể ra nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ cho con mình chơi hết trò chơi trong công viên này rồi sang công viên nước bơi lội.

Tôi thở dài, lén nhìn mặt mấy tên vệ sĩ rồi chỉ đường cho cô ta, chỉ xong một hồi, cô ta gật đầu nắm tay cảm ơn tôi tíu tít...

Thế rồi...

Màn đêm đen kịt bao trùm lấy tôi. Tôi chẳng biết trời đất trăng sao gì nữa...

.......

.....

...

.

"Này cô gì ơi, sao cứ đứng như trời trồng mãi thế. "

Bộp!

Một bàn tay đập vào vai tôi khiến tôi như bừng tỉnh trở lại.

Tôi giật mình mà thoát khỏi cái ảo giác kia. Trước mặt tôi là một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt, xung quanh còn rất nhiều người hiếu kỳ bâu quanh tôi. Họ thi nhau hỏi:

"Cô có sao không hả cô? Tôi thấy cô cứ đứng đây thơ thẩn mười lăm phút rồi. "

Hả? Tôi đứng như thế này mười lăm phút rồi mà sao tôi lại không biết?

Tôi vội vàng đảo mắt đằng xung quanh mình, ba tên vệ sĩ vừa nãy đứng sau tôi đã lăn ra bất tỉnh từ khi nào, bảo bối ở bên cạnh tôi cũng không còn nữa.

Tôi trợn mắt, sống lưng lạnh toát, tim đập như muốn sổ ra lồng ngực.

Vừa có chuyện gì xảy ra vậy? Bảo bối đâu rồi?

Tôi đưa hai tay tự nắm tóc mình, cố lục lọi trí nhớ xem vì sao mình lại đứng đực ở đây, đúng rồi, vừa nãy có một người phụ nữ va vào tôi để hỏi đường...

Như bắt được vàng, tôi liền lập tức hỏi hỏi người đàn ông đối diện.

"Vừa... vừa nãy, anh có thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi, mặc áo khoác hồng, tay cầm bản đồ không? "

Người đàn ông kia thấy tôi hỏi vậy liền lắc đầu.

"Không, tôi vừa tới đã thấy cô đứng bất động ở đây, còn mấy người kia thì đã nằm sẵn ở đó rồi. "

Đoàng!

Sét đánh ngang tai!

Tôi bỗng bủn rủn chân tay, lại nhớ tới lời Vũ nói dạo gần đây có nhiều vụ bắt cóc trẻ em.

Khốn nạn!

Tim tôi như bị một con dao bén nhọn đâm vào. Tôi hốt hoảng vội vớ từng người hỏi một.

"Chị ơi chị có thấy một đứa bé khoảng hai tuổi rưỡi, cao bằng này, trên người có mặc bộ đồ Doraemon không chị? "

"Chị ơi chị có thấy người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc áo khoác hồng.... "

Hỏi được một lúc tôi lại khựng lại, tôi lẫn thẫn tới mức quên cả việc rút điện thoại ra, trong điện thoại tôi có lưu rất nhiều ảnh của bảo bối.

Ngón tay tôi run run, cầm cái điện thoại mà suýt rơi, tôi sốt sẳng giơ màn hình điện thoại, hỏi từng người một.

Nhưng... tất cả chỉ là cái lắc đầu...

Mặc kệ đám vệ sĩ đang ngất kia, tôi vội vàng vào trong công viên đi tìm con, tôi chạy hết chỗ này đến chỗ khác gào thét tên con trong vô vọng, tôi lên cả phòng bảo vệ nhờ tìm kiếm trẻ lạc, giọng nói chẳng vững được nữa mà lạc hẳn đi.

Thông báo mất tích xong xuôi, người ta phát loa đi tìm, check camera mà lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi không chờ nổi mà vội vàng chạy đi tìm con từng ngóc ngách.

Trời bây giờ đã trở lạnh, gió rít từng cơn phả vào người tôi, nhưng tôi không thấy lạnh. Mồ hôi tôi tuôn ra như tắm.

Tôi chạy khắp nơi, hỏi từng người nhưng đều chỉ nhận được cái lắc đầu...

Ôi! Cái thân tôi thật khốn nạn làm sao.

Có người mẹ nào tồi tệ như tôi không? Tôi tự đập thùm thụp vào ngực mình. Nhớ tới mấy bài báo đọc trên mạng về mấy phi vụ bắt cóc trẻ con lấy nội tạng mà nước mắt tôi cứ tuôn ra đầm đìa.

Con tôi có bị làm sao thì tôi không sống nổi mất. Làm sao tôi có thể bất cẩn như thế được chứ?

Tôi có nói qua về tình trạng của mình cho bảo vệ, ông ta như không tin tôi. Tôi cũng cảm thấy tình tiết của mình khó hiểu, chỉ một vài câu nói chuyện, một lần bắt tay mà tôi đứng bất động một chỗ mười mấy phút, còn đám vệ sĩ kia thì bị đánh thuốc mê mà không biết. Chứng tỏ là bọn này hành động theo nhóm, chuyên nghiệp và quy mô lớn. Nghĩ tới đây mà mồ hôi mồ tuôn ra nhễ nhại, sống lưng lạnh buốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.