Chương 172: Chương 172: Bảo bối muốn được đi công viên
Những ngày sau đó, tôi như bị giam lỏng bơi căn nhà này, có lúc tôi thấy khó thở, muốn dậy sớm ra ngoài chạy bộ hít thở không khí trong lành cũng bị đám vệ sĩ kia cản lại, họ nói nếu không có mệnh lệnh của Vũ tôi sẽ không được ra ngoài.
Tôi thở dài, cố gắng xin Vũ mãi anh ấy mới cho tôi được quyền ra ngoài với điều kiện là lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo.
Cảm thấy mình giống hệt tòng phạm làm ra chuyện tày trời vậy, đến việc đi ra ngoài thôi mà tôi cũng phải xin phép. Ở Đức đâu có vậy? Ít ra tôi còn được thoải mái đi ra đường. Tưởng về Việt Nam tôi được tự do, nhưng không, Vũ làm vậy chẳng khác nào xây nhà tù cho tôi ở.
Nhiều lần tôi cũng thắc mắc tại sao về nước tôi lại phải ở nhà mà không được đi đâu, Vũ chỉ nói dạo này có nạn buôn bán trẻ em nhiều, sợ tôi mới về nước chưa quen lại bị lạc mất con
Tôi cũng không dám phản bác lại Vũ, phản bác thế nào khi tôi chẳng có tiếng nói nào? Rồi tôi cũng sẽ bị anh ấy vặn lại bởi những lý lẽ như : em tự đòi về nước, rồi tôi đã cố gắng cho em về đây,... vân vân và mây mây....
Tôi thở dài, thôi xin được ra ngoài là tốt rồi. Tôi cũng chẳng mong gì hơn nữa.
Tới ngày thứ ba, tôi xin Vũ ra ngoài đi siêu thị mua ít đồ chơi và đồ cá nhân cho bảo bối. Chỉ riêng việc ấy thôi mà Vũ cho 10 tên đàn ông cao to lực lưỡng kẹp chặt tôi khiến tôi đi siêu thị ai cũng nhìn chằm chằm. Điều này làm tôi khóc không ra nước mắt.
Sáng ngày thứ tư, tôi xin chạy bộ thôi mà cũng có mười người đi theo tôi...
Tôi đành thở dài, làm như không quan tâm rồi tiếp tục chạy bộ tiếp. Cứ tưởng được về nước là sung sướng tự do, ai ngờ lại bị nhốt vào cái lồng khác bức bối hơn.
Chạy bộ xong tôi vào nhà ăn sáng rồi nằm với bảo bối xem kênh truyền hình thiếu nhi thì tôi nghe thấy dưới nhà có tiếng oto.
Tôi tò mò nhìn qua cửa sổ thì thấy một chiếc xe limousine đen tuyền tiến vào biệt thự, cửa mở, bố mẹ Vũ đã về rồi.
Trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy nặng nề, những ngày vừa qua không có ba mẹ Vũ tôi đã cảm thấy khó thở lắm rồi, bây giờ về lại nhìn thấy những ánh mắt ghét bỏ của họ tôi cũng chẳng biết phải sống sao.
Nhưng bộ dạng của ông Long trông rất gấp gáp, ông ta nói gì đó với đám vệ sĩ, sau đó toàn bộ vệ sĩ trong căn biệt thự này tập hợp lại thành một tốp người đứng đó.
Ông Long chỉ thị bọn họ vài câu, sau đó ông bước vào trong xe, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh chứ không ở lại căn biệt thự nữa.
Đám vệ sĩ kia sau khi nhận chỉ thị xong liền quay vào bên trong gara, sau đó tôi thấy 3-4 cái oto màu đen từ từ rời khỏi biệt thự này.
Vậy là trong nhà giờ chỉ còn lại 6 người canh gác.
Có chuyện gì gấp đến thế sao? Nhưng chuyện trong nhà này đâu liên quan gì đến tôi? Tôi cũng chẳng quan tâm nữa mà đóng cửa sổ lại rồi ngồi trên giường xem phim tiếp với con.
Xem được một lúc thì kênh truyền hình thiếu nhi chiếu tới một khu công viên với trò đu quay và cầu trượt, có rất nhiều bạn nhỏ đang vui chơi ở đó.
Bảo bối thấy vậy thì mắt sáng rực lên, sau đó quay sang hỏi tôi:
"Mama, con muốn đi công viên. "
Vừa nói bé vừa chỉ tay vào chiếc tivi.
Tôi cảm thấy có chút hổ thẹn với con. Tôi chưa bao giờ cho bé đi công viên, hồi truốc ở bên nước ngoài tôi thấy vì bé con nhỏ nên chưa dám cho đi. Với lại cũng chẳng có cơ hội để mà đi.
Bảo bối rất ít khi đòi hỏi, trừ khi bé thực sự mong muốn.
Tôi ôm bé vào lòng, xoa đầu con rồi hôn lên tóc con.
"Bảo bối ngoan, chờ ba Vũ về rồi mẹ xin ba cho con đi nhé? "
Tự dưng mắt bảo bối ngân ngấn nước, sau đó bé nhìn tôi lắc đầu.
"Mama, em muốn chơi đ...u... quay... như các bạn. "
Thấy thằng bé đòi hỏi tôi cũng chẳng lỡ từ chối. Đây là lần đầu tiên bé khát khao tới vậy, tôi cũng một phần hiểu vì kể từ khi về nước bốn ngày. Bé chỉ quanh quẩn bên tôi, xem tivi rồi đi ngủ, chúng tôi đâu có được ra ngoài thường xuyên. Ở nhà nhiều cũng sinh ra buồn chán, có mấy lần tôi thấy bảo bối xem những kênh truyền hình thực tế, các bạn đều được ba mẹ dẫn đi ăn kem mà tôi thấy thẹn với con. Tới ước mong nhỏ nhoi này mà tôi cũng không đáp ứng được. Bảo bối mới về nước còn chẳng có bạn bè, ở đây toàn là những biệt thự xen kẽ nhau của giới nhà giàu. Họ luôn đóng cửa kín mít như chẳng muốn tiếp xúc với ai, thế nên mẹ con tôi càng trở nên cô đơn hơn.
Tôi buồn muốn rơi nước mắt, chỉ biết bất lực an ủi xoa lưng con.
"Bảo bối ngoan, lát ba Vũ về mẹ nói ba Vũ dẫn bảo bối đi chơi công viên nhé? "
"Không... không đâu... "
Tự dưng bảo bối nhìn tôi, đôi mắt chảy ra một giọt nước mắt, tôi nhìn mà lòng thấy chua xót. Nó là thằng bé hiểu chuyện và rất ngoan, rất ít khi bé khóc, vậy mà hôm nay bé lại rơi nước mắt. Chứng tỏ bé đã chịu nhiều thiệt thòi kể từ khi đến căn nhà này. Tôi cũng chẳng muốn rơi vào hoàn cảnh thế này, để con mình ngồi chơi đồ hàng một mình rồi xem tivi một mình... Nó cũng như những đứa trẻ khác, khao khát được chơi, được nô đùa cùng những đứa bé cùng tuổi.
Tôi khóc nấc lên, tim như bị đâm vào một cái, đôi mắt kia thật tội nghiệp làm sao. Tôi đành ôm con vuốt ve.
"Được rồi được rồi, mẹ đưa bảo bối đi công viên, đừng khóc nhé con trai của mẹ. "