Chương 156: Chương 156: Hoang tưởng.
Cả đời này anh sẽ chỉ cưới mình em.
Tôi nắm chặt lấy sợi dây chuyền trong tay, để mặt nhọn của nó đâm vào da tay tôi...
Từ sau cuộc đối thoại với cô Ly, tôi luôn cho anh là giả dối. Nhưng... chưa một lần tôi hỏi anh, chưa một lần tôi và anh nói rõ với nhau chuyện này...
Tôi đã nghi hoặc tình cảm anh dành cho tôi mà chưa một lần đính chính lại sự thật.
Đoàng!
Trong đầu tôi như xuất hiển một cú nổ...
Lời cô Ly nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật?
Tôi nên tin anh, tin vào tình cảm trong quá khứ hay tin vào cô Ly?
Anh không tìm tôi, không một tin nhắn hay cuộc gọi nào có thể là anh vẫn đang giận chuyện kia. Tôi biết anh là người giận rất giai chỉ vì thấy Vũ hôn tôi mà anh đánh Vũ tàn tạ, còn trừng phạt tôi bằng thuốc kích dục...
Nếu không yêu tôi thực sự, anh đã không ghen tuông với Vũ như thế...
Có thể anh đang chờ từ tôi một lời xin lỗi...
Tất cả có lẽ không phải những gì mà tôi đang suy diễn trong đầu.
Những suy nghĩ kia cứ hiện lên khiến tôi dằn vặt vô cùng, có nghĩ mãi nghĩ mãi tôi cũng không thể tìm thấy đáp án.
Tôi cần gặp anh!
Tôi cần nói chuyện rõ ràng với anh để sự việc kia được sáng tỏ. Nghĩ vậy tôi bật dậy như một cái máy.
Đứa con trong bụng tôi là con của tôi và anh, anh có quyền được biết sự có mặt của nó. Với lại, lời của cô Ly nói chưa chắc là sự thật, tôi phải nghe từ chính miệng anh nói!
Đúng thế, nhỡ đâu cô Ly thấy tôi và anh đang có kẽ hở nên nói vậy để ly gián thì sao?
Trời! Nếu thế thật thì có phải tôi đã làm chuyện có lỗi với con tôi rồi không? Con tôi suýt nữa không có ba. Còn tôi với anh thì phải chịu cảnh chia ly.
Biết đâu anh đang đau khổ và dằn vặt thì sao? Không chừng bây giờ cô Ly đã nhân cơ hội này để quyến rũ anh...
Nếu là vậy thật sự rất đáng sợ!
Nghĩ lại một cách thông suốt, có thể cô Ly chính là người yêu cũ của anh, nhưng mọi chuyện đã qua rất lâu rồi.
Tình cảm của anh... không thể nào là giả dối được! Tôi tin anh!
Tôi phải nghe từ chính miệng anh nói!
Phải!
Nghĩ thế tôi lại nhanh chóng cầm chiếc điện thoại mình, từng ngón tay run rẩy bấm số anh để gọi...
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...
Trong tôi tràn ngập sự thất vọng, tại sao giờ này anh lại không nghe máy chứ.
Tự dưng tôi cảm thấy bất an vô cùng!
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng tôi đứng dậy một cách mạnh mẽ rồi quyết định rời khỏi nhà bắt taxi đến nhà anh.
Không hiểu sao tôi bắt mãi mới được một chiếc taxi. Trên taxi lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi không biết mình gọi cho anh bao nhiêu lần nhưng đều thấy thuê bao.
Tôi vô cùng hồi hộp và lo lắng. Hồi hộp vì không biết anh sẽ phản ứng như thế nào khi biết tôi đã mang thai. Lo vì không hiểu sao anh lại tắt máy. Chẳng lẽ anh xảy ra chuyện gì rồi sao?
Không hiểu sao tôi bồn chồn và mi mắt giật liên tục. Bầu trời đang quang đãng đẹp đẽ thì bỗng dưng từng đám mây đen ùn ùn kéo đến đen kịt một mảng trời.
Quái lại...
Mới có hai giờ trưa thôi mà?
Không hiểu sao tôi lại có một dự cảm không lành!
Tôi liên tục thúc giục bác tài xế lái nhanh, bác đang lái thấy thái độ của tôi khẩn trương liền quát:
"Tôi đi nhanh lắm rồi đấy cô ạ, đường này không đi nhanh hơn được nữa, cô chờ tí đi, cứ giục giục. "
Bác nói vậy tôi lại chỉ biết cầm điện thoại dựa vào ghế sau rồi thấp tha thấp thỏm.
Chẳng hiểu sao vào giờ này lại tắc đường được, nhìn đoàn người nườm nượp khiến tôi chẳng yên lòng. Mãi tới nửa tiếng sau xe taxi mới đỗ trước cửa nhà anh.
Tôi nóng vội bấm chuông liên tục nhưng chẳng ai ra mở cửa, mười phút sau mới có bác Ngân giúp việc ra mở cửa cho tôi, mặt bác trắng bệch khi nhìn tôi. Tôi còn thấy trên trán bác đang đổ mồ hôi lấm tấm.
Thấy tôi bác run rẩy nói:
"Cô... cô chờ tôi để tôi lên gọi cậu chủ. "
Thấy bác thái độ như này tôi không làm sao yên tâm cho được.
"Không cần đâu ạ, cháu tự lên được. "
Nói xong tôi nhanh như cắt chạy vào trong nhà, vì bác già rồi nên không chạy nhanh bằng tôi nên cứ ở sau gọi với ra.
"Cô... cô Vy chờ tôi chút đã... tôi... "
Mặc kệ bác nói, tôi càng lúc càng sốt ruột mà xông lên nhà anh. Trong đầu tôi có nhiều suy nghĩ hỗn loạn khác nhau, tim tôi đập thình thịch.
Tôi sắp được gặp anh rồi, hóa ra tôi nhung nhớ anh tới thế, mới mấy ngày không gặp thôi mà chân tôi cứ như tự động chạy thật nhanh về phía trước.
Tôi phải nói gì khi gặp anh bây giờ nhỉ? Tôi nên ôm anh hay nịnh nọt xin lỗi anh tha thứ rồi chúng tôi lại trở về lúc đầu?
Không... không tôi không thể làm thế. Tôi sẽ xin lỗi anh rồi từ từ ngồi xuống nói chuyện, việc gần gũi nhau thì thôi để sau đã, tôi còn chưa biết rõ sự việc kia như thế nào mà.
Tôi hớt ha hớt hải chạy lên phòng anh, cửa hé mở, tôi định mở ra thì nghe thấy giọng nói rất quen thuộc.
"Anh có sướng không? "
Đùng Đoàng!
Sét đánh ngang trời, ngay sau đó trời đổ cơn mưa như trút nước.
Nhưng... thứ làm tôi giật nảy mình không phải là sấm chớp bão bùng ngoài kia, mà... giọng nói này thuộc về cô Ly!
Tôi chết sững người, mở to đôi mắt của mình mà nhìn vào phía trong.
Trong căn phòng đó, căn phòng quen thuộc giữa tôi và anh, hai người đang nằm trần chuồng trên cái giường đó...
Chiếc chăn che tới một nửa thân thể lõa lồ của cả hai...
Cả cơ thể tôi run bần bật, trái tim tàn phế như đang hoạt động hết công suất, cố gắng đập để mang lại sự sống cho tôi... Nhưng... tôi chỉ cảm thấy máu tươi đang rỉ ra từ lỗ hổng to lớn, hình như... trái tim tôi không thể cứu vãn được nữa rồi! Nó... hỏng rồi!
Tôi không tin vào mắt mình mà đẩy cửa để nhìn vào trong rõ hơn thì thấy bóng lưng thon thả của cô Ly đập vào mắt tôi. Còn anh thì đang nằm lên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
Nghe thấy tiếng cửa cót két, cô Ly liền quay lại...
Trong lúc đó ánh mắt của chúng tôi giao nhau...
Nơi này... không thuộc về tôi...
Chẳng biết tự lúc nào nước mắt cứ thế mà tuôn rơi, trái tim rỉ máu đập một cách thoi thóp như sắp hết hạn sử dụng.
Tôi như một cái máy quay lưng đi, không do dự đưa tay lên cổ tháo chốt rồi ném thật mạnh cái dây chuyền xuống dưới đất.
Leng keng!
Chẳng biết nó va vào góc nào rồi phát ra tiếng kêu một cách thê lương như thế...
Nhưng tôi không quan tâm nữa...
Trong phòng truyền tới tiếng xột xoạt.
"Vy... Vy à... chờ đã. "
Cô Ly bỗng dưng gọi với ra, tôi như một kẻ ăn trộm xông vào căn nhà của hai người mà chạy một mạch xuống dưới nhà...
Thì ra là thế, thì ra căn nhà này không còn dành cho tôi và anh, nó đã có nữ chủ nhân mới. Là cô Ly chứ không phải là tôi.
Thế mà tôi còn ảo tưởng nào là ôm ấp anh rồi nào là xin lỗi anh, thậm chí trước khi tới đây tôi đã bỏ ngang lời khuyên của cái Trang.
Bỏ hết cả lòng tự tôn lẫn tự trọng của mình vì đứa con mà định tới đây để cầu xin anh.
Giờ mới nhận ra con người mình nhơ nhớp bao nhiêu, người ta sắp cưới nhau, làm chuyện đấy với nhau là chuyện bình thường.
Thế mà chẳng hiểu sao tim tôi lại đau như thế này, đau tới không thở nổi, đau như cắt da cắt thịt...
Tôi đưa tay bấu lấy một bên ngực, cảm giác trái tim tôi đã thực sự hỏng rồi, tôi nên ném nó vào một cái xọt rác nào đấy...
Tanh tưởi quá!