Chương 142: Chương 142: Tôi bảo vệ Vũ
Hoàn cảnh bây giờ thật tồi tệ, những người lúc nãy đang phê thuốc nhảy múa bỗng dưng dừng lại hành động điên cuồng của mình, như thể họ cảm nhận được sự nguy hiểm trên gương mặt anh mà lùi lại.
Dường như tất cả mọi người ở đây đều nhận ra Vũ và anh đều thuộc một vị thế không hề tầm thường. Đám đông cứ thế mà tản dần, một số người sợ hãi chạy thoát khỏi nơi này. Một số vài người gan dạ, có vẻ là dân xã hội liền trụ ở một nơi kín đáo an toàn để dõi theo vụ việc này. Xung quanh không gian trở nên yên ắng một cách ngột ngạt!
Ánh đèn neon chiếu lên gương mặt tàn bạo của anh khiến tôi có cảm giác hối hận hơn bao giờ hết, hối hận vì đã cư xử như thế, hối hận vì đã đi cùng Vũ...
Có phải tất cả đều là lỗi của tôi không? Tôi chưa bao giờ muốn mọi chuyện đi xa tới mức này!
Tôi vội vàng rút bàn tay của mình ra khỏi tay Vũ, nhưng Vũ không bao giờ cho tôi có cơ hội ấy, thậm chí cậu ấy còn ngang tàn nói nhỏ với tôi:
"Không phải sợ, tôi đã nói rằng tôi sẽ bảo vệ cậu. "
Bảo vệ? Cậu ta nói gì vậy? Không phải lần trước bị anh đấm đến biến dạng cả khuôn mặt mà vẫn chưa sợ sao?
Không, tôi chắc chắn rằng hôm nay sẽ còn tệ hơn hôm đó, anh nhất định sẽ không tha cho con mồi lần thứ hai đâu.
"Tôi cho em cơ hội cuối cùng, về bên tôi hoặc tôi sẽ san bằng cả cái vũ trường này."
Tôi nuốt nước bọt, nóng vội giật mạnh tay của mình ra khỏi tay Vũ, nhưng cậu ta thật giai như đỉa, nhất quyết không buông tay tôi.
Tôi quay đầu, dùng ánh mắt gắt gao nhìn Vũ. Cậu ta bị điên sao? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Tôi đang cố gắng hết sức để bảo vệ cậu ta đấy?
Cậu ta không nhận rằng anh đang giống như một vị thần chết cầm lưỡi hãi đi đoạt mạng người sao?
Trái ngược với tâm thế như ngồi trên đống lửa của tôi, Vũ chỉ nói:
"Cậu thực sự muốn về bên cạnh anh ta? Để anh ta giằn vặt thể xác của cậu? Không tôn trọng cậu? Cậu đã quên đi những gì mà anh ta làm với cậu rồi ư? Cậu không biết rằng chính sự nhu nhược của mình đã tạo nên tính cách này của anh ta?
Bắt cậu về? Đây là một loại ra lệnh? Anh ta đâu có hỏi ý kiến của cậu? Anh ta chỉ coi cậu giống như thú cưng của mình, cậu xổng ra ngoài rồi anh ta sẽ tìm cậu nhốt vào cái lồng. Cậu không cảm nhận được sao? "
Lời nói của Vũ khiến tôi sững lại...
Phải rồi...
Từ bao giờ tôi sợ anh tới nỗi chỉ cần nhìn thấy ánh mắt kia thì cơ thể tôi như một cái máy tự động mà chạy về bên anh nhỉ?
Từ bao giờ nhỉ?
Chẳng phải là do tôi đã quá nuông chiều cảm xúc của anh sao?
Tay tôi buông thõng xuỗng như mất lực, lùi về phía Vũ vài bước...
Chứng kiến hành động trái ngược với mọi khi, đôi mắt anh bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
Vũ không những không sợ còn tiếp tục bình thản nói bên tai tôi:
"Xem thái độ của anh ta sau những gì anh ta đã làm với cậu kìa? Uy hiếp? Cậu đã nhận được một lời xin lỗi hay một lời giải thích chính đáng cho việc đó chưa? "
Đúng thế... Vũ nói hoàn toàn đúng!
Tôi quên mất bản thân mình ngày hôm nay đã thay đổi, không còn là con người yếu đuối của trước kia, vì thế tôi... tuyệt đối không thể nghe theo anh!
Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho anh như trước được nữa! Tôi đâu có làm sai? Người làm sai chính là anh kia mà? Cớ sao anh lại giận dữ và bắt ép tôi?
Tôi và Vũ có chăng cũng chỉ là bạn bè đi chơi với nhau trong lúc tôi giải tỏa căng thẳng, giữa hai người chúng tôi chưa từng có bất kỳ hành động đi quá giới hạn bạn bè!
Nhưng... Dù là thế thì tôi vẫn sợ. Nếu cứ thế này, tôi e rằng... Vũ chính là người gặp nguy hiểm!
Đối diện với đôi mắt lo âu của tôi, Vũ bật cười.
"Cậu lo cho tôi? Hình như đây là lần đầu tiên cậu lo cho tôi. "
Tại sao với hoàn cảnh nguy hiểm thế này mà cậu ta vẫn còn nhởn nhơ được thế nhỉ? Cậu ta thực sự muốn bị đánh lắm sao?
"Đừng lo, anh ta chẳng thể làm gì được tôi đâu. "
Chứng kiến một màn gần gũi giữa tôi và Vũ, đôi mắt anh long sòng sọc, không nói một lời, người của anh như hiểu ý mà tràn vào bên trong quán bar xếp thành một vòng tròn bao quanh tôi và Vũ như không để cho chúng tôi chạy thoát.
Thật bất ngờ! Nỗi sợ của tôi đột ngột bay biến mà thay vào đó là cảm giác chán ghét...
Phải! Thực sự chán ghét!
Tại sao anh phải làm tới mức này để ép tôi chứ? Anh thực sự đã từng nghĩ qua về cảm giác hay từng đặt hoàn cảnh của anh vào tôi chưa?
Tôi thực sự mệt mỏi!
Không cần Vũ bảo vệ, ngày hôm nay tôi sẽ là người bảo vệ cho Vũ!
Khác với bộ dạng đang căng thẳng tới đổ mồ hôi của tôi, Vũ bình thản đút tay vào túi quần lấy ra một bao xì gà Cuba hạng sang rồi thong dong đưa lên miệng châm lửa hút....
Cái tên này? Cậu thực sự muốn chọc giận anh ta sao?
Vũ hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt trở nên mê loạn sau đó cậu ấy ung dung thả ra một làn khói trắng đục khiến cho tất cả những người trong quán bar kinh ngạc.
Những tên vệ sĩ xung quanh, có người ở gần Vũ đã hít phải làn khói này mà không ngừng ho sù sụ.
Hành động khiếm nhã của Vũ như chọc tức bọn họ, không suy nghĩ bọn họ liền tiến thêm một bước khiến tôi vô cùng sợ hãi mà đưa tay ra bảo vệ Vũ. Ai ngờ, Vũ lại thản nhiên nói:
"Hừm, cậu hơi coi thường tôi rồi đấy. "
Vũ vừa dứt lời, tiếng bước chân rầm rập truyền vào tai tôi một lúc một lớn, hình như đang có rất nhiều người tiến về phía này.
Không lâu sau đó, một đoàn người khoảng trăm người mặc vest đen đeo kính râm đen tay cầm đao, kiếm và mã tấu xông vảo cản lối của mấy tên vệ sĩ của anh.
Rất nhanh chóng, người của anh bị áp đảo so với với đám người thần bí kia... Thậm chí tôi còn thấy có người mang theo cả súng...
Thực sự đáng sợ!
Bọn họ rốt cuộc là ai chứ?
Nhưng tiếng nói tiếp theo cất lên như xuyên thủng vào não bộ của tôi.
"Bảo vệ cậu chủ! "