Chú Ơi Đừng Mà

Chương 87: Đâu Mới Là Sự Thật




Tiêu Chính Nghĩa mới được ra viện không lâu, vậy mà bây giờ đã lại phải nhập viện lần nữa.

Bình sứ đập trúng vào gáy ông ta, não bộ bị tổn thương khá nặng, đã thế mảnh sứ còn cứa vào động mạch cổ, nếu không phải được cứu trị kịp thời thì có khả năng cái mạng này cũng đi tong luôn.

Tiêu Ngọc Lan nằm được bí mật trong tay mà không biết phải làm gì.

Nói thì dễ hơn làm, cô ta muốn vạch trần bí mật này trước mặt Tiêu Điềm Điềm, nhưng đến bây giờ ngay cả cách để tiếp cận với cô cũng không có

Tiêu Điềm Điềm được bảo vệ quá kỹ, ngoài việc biết cô là vị hôn thê của Ngụy Chính Thần ra, thì ngay cả cô ở đâu, phương thức liên lạc thế nào, tất cả cô ta đều không biết.

Điều này khiến cho Tiêu Ngọc Lan sốt ruột vô cùng, giống như kiến bò trên chảo nóng, đảo qua đảo lại cũng không tìm được lối thoát thân.

Còn gì bực bội hơn việc mộng tưởng đã ở ngay trước mắt nhưng lại chạm không được, với không xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng trôi càng xa?

Lúc này Tiêu Ngọc Lan mới hiểu được lời cảnh cáo của Trần Hựu Đình rốt cuộc là có ý gì.

Cô ta ảo tưởng có thể chiếm được người đàn ông tuyệt vời nhất, lại quên mất bản thân và người đó sống ở hai thế giới khác nhau, một trên trời, một dưới đất, mơ mộng hão huyền thì mãi mãi cũng không thể trở thành sự thật.

Tâm trạng vốn đã không tốt, lại thêm viện phí điều trị của Tiêu Chính Nghĩa không phải một con số nhỏ, khiến cho Tiêu Ngọc Lan sầu thổi ruột.

Đợi nửa ngày, mẹ của cô ta, cũng chính là vợ cũ của Tiêu Chính Nghĩa, Mộ Hiểu Nhu mới xuất hiện.

Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến? Ba thì phải phẫu thuật,

Thẩm Uyển Như lại bỏ trốn mất dạng rồi, một mình con làm sao lo cho xuể?

Mộ Hiểu Nhu nhìn hành lang bệnh viện đông người qua lại, vội vã kéo Tiêu Ngọc Lan ra một góc vắng người, nhỏ giọng hỏi.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao ba con lại phải vào bệnh viện?

Tiêu Ngọc Lan kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe, từ trước đến nay Mộ Hiểu Nhu luôn là người phụ nữ có tâm cơ, Tiêu Ngọc Lan muốn mẹ nghĩ kế cho cô ta.

Nghe xong câu chuyện, Mộ Hiểu Nhu trừng lớn mắt, dáng vẻ không thể tin.

Ngọc Lan, chuyện con nói là thật sao? Không phải thông tin sai lầm gì đấy chứ?

Tiêu Ngọc Lan bị nghi ngờ thì vô cùng không vui.

Con chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, sao có thể là giả được? Mẹ, mẹ có biết ba và Thẩm Uyển Như có quan hệ gì với chủ tịch Ngụy thị không? Làm sao bọn họ lại quen biết nhau được?

Mộ Hiểu Nhu nhìn cô ta một cái, lại quan sát xung quanh.

Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, con mau theo mẹ về nhà.

Mặc dù không biết đây lại là bí mật gì, nhưng Tiêu Ngọc Lan vẫn nghe lời mẹ cô ta.

Hai người để Tiêu Chính Nghĩa lại bệnh viện, vội vã bắt xe về nhà.

Sau khi vào trong phòng đóng kín cửa, cảm thấy nơi này đã đủ an toàn, Mộ Hiểu Nhu mới kể mọi chuyện với cô ta.

Con còn nhớ chuyện lúc con ba tuổi không? Lúc đó ba con còn là một cảnh sát trẻ rất có triển vọng.

Một ngày cấp trên đột nhiên triệu tập ông ba con, nói rằng có một nhiệm vụ bí mật muốn giao cho ông ấy.

Tiêu Ngọc Lan nhớ lại, sau đó gật đầu.

Con còn nhớ khi đó ba nói phải rời đi một thời gian, con ôm chân ông ấy khóc rất lâu, nhưng ba vẫn đi mà không quay đầu lại.

Đến tận năm con mười tuổi, con mới được gặp lại ông ấy.

Đúng vậy, chính là lần đó, nhiệm vụ của ba con là chuyện cơ mật, ngay cả mẹ cũng không được biết đến.

Đến tận vài năm sau mẹ mới biết được, ba con đi làm gián điệp trong một tổ chức hắc đạo rất lớn, ngay cả chính phủ cũng phải kiêng dè, được gọi là Hắc Long Bang.

Mà người đứng đầu của tổ chức đó, được người trong giới tôn xưng là Ngụy gia, ông trùm hắc đạo phía Đông, không phải ai khác mà chính là Ngụy Chính Thần.

Tiêu Ngọc Lan ngạc nhiên mở to mắt, không thể ngờ được người đàn ông đó còn có một thân phận khác khiến người ta sợ hãi như vậy.

Hắn ...!hắn còn là chủ tịch của tập đoàn tài chính Ngụy thị nữa! Người đàn ông đó rốt cuộc có bao nhiêu thân phận???

Mộ Hiểu Nhu lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Nếu không phải con nói chuyện này với mẹ, thì mẹ nghĩ ngay cả ba con cũng không biết.

Sao có thể? Ba làm nội giản mười tám năm, vậy mà cũng không biết?

Nghe lời này của con gái, Mộ Hiểu Nhu cười khinh bỉ.

Đúng vậy, mười tám năm! Thời gian dài như thế, ba con chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, mỹ nhân vờn bên, cứ tưởng mình nằm chắc mọi thứ trong tay, ai ngờ lại chỉ là ếch ngồi đáy giếng cơ chứ? Chỉ với hai thân phận khủng bố như vậy, đã đủ hiểu Ngụy Chính Thần tuyệt đối không phải người đàn ông đơn giản, ai có thể qua mắt được hắn? Thiết nghĩ, có lẽ ngay từ đầu hắn đã coi ba con như một trò chơi tiêu khiển rồi!

Tiêu Ngọc Lan rùng mình, bất giác nhớ lại đoạn đối thoại cô ta ghi được kia.

Trong lúc cãi nhau với Thẩm Uyển Như ba có nói ông ấy được Ngụy Chính Tâhn coi trọng chỉ vì có một đứa con gái ngoan là Tiêu Điềm Điềm.

Mẹ nghĩ nếu hắn biết ba là nội gián, sao có thể yêu thương con gái của ông? Lẽ nào con nhỏ đó thực sự là con gái ruột của hắn?

Mộ Hiểu Nhu không đáp lại ngay.

Bà ta suy ngẫm một lát, vẫn không nghĩ ra đáp án.

Lời của ba con chỉ là ý từ một phía, mặc dù lúc bị chất vấn Thẩm Uyển Như không giải thích, nhìn qua thì giống như chột dạ, nhưng cũng có thể là do cô ta còn che giấu bí mật nào đó.

Chuyện này thực hư thế nào, chỉ có người trong cuộc mới biết được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.