Chú Ơi, Đừng Mà!!!

Chương 96: PN3: Nhật ký mang thai của Tiêu Điểm Diem




Chương 96: PN3: Nhật ký mang thai của Tiêu Điểm Diem

Người đàn ông chăm chú nhìn cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Trong mắt hắn mang theo vẻ không nỡ, biểu cảm trên mặt đan xen giữa áy náy và đau lòng. Hằn dường như có điều muốn nói, rồi lại không thể hạ được quyết tâm, cảm xúc vô cùng giảng xé.

Tiêu Điềm Điềm cũng bị hắn làm cho khẩn trương theo, hai bàn tay có đan vào nhau, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. "Anh có chuyện muốn nói với em."

Tiêu Điềm Điềm hít sâu một hơi, có chút muốn trốn tránh. Trực giác nói cho cô biết điều hàn sắp nói không phải điều cô muốn nghe, cho nên Tiêu Điểm Điểm trực tiếp ngắt lời hắn. "Em không muốn nghe"

Ngụy Chính Thần tiến lên phía trước ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai nhỏ bé của cô. Không gian im lặng một lát, trong giọng nói của hắn ẩn chứa vẻ đau đớn khôn cùng. "Anh xin lỗi, bảo bối. Nhưng mà chúng ta không thể giữ đứa bé này lại, bởi vì anh chính là...cha ruột của em." "Không...

Ngụy Chính Thần giật mình tỉnh giấc. Cô gái nằm trong lòng hắn nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ Trên trấn cô chảy đầy mồ hôi. Đột nhiên, hàn nhìn thấy khỏe mắt cô lấp lánh ánh nước. Tiếng rên rỉ hóa thành những tiếng nức nở nghẹn ngào. Cô đang khóc trong giấc mộng của mình. "Đừng mà "

Ngụy Chính Thần vừa lo lắng lại vừa đau lòng. Hằn vội vàng đánh thức cô khỏi cơn ác mộng. "Bảo bối. Điềm Điềm... Mau tỉnh lại... "Thần. "

Tên của hắn thốt ra từ đôi môi cô lại mang theo cảm xúc đau đớn, tựa như níu kéo, lại giống như sắp sửa buông xuôi. Cô chưa bao giờ gọi hắn như thế. "Bảo bối, tỉnh lại đi em. Anh ở đây rồi."

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng cô, đây là động tác trấn an có thể xoa dịu cảm xúc kích động của phụ nữ mang thai.

Ngụy Chính Thần không ngừng hôn nhẹ lên trán, lên cổ, rồi lên vành tại cô. Âm thanh của hắn dịu dàng trấn an cô từng chút một.

Một lát sau, Tiêu Điểm Điểm mới chậm rãi mở mắt ra. Vành mắt cô đỏ ửng lên, những giọt nước mắt trong suốt treo trên hàng mi dài cong vút, trong đôi mắt tràn đầy ủy khuất, khiến Ngụy Chính Thần nhìn thấy mà thương vô cùng. “Ngoan nào, tất cả chỉ là mơ thôi. Bảo bối đừng sợ.

Tiếng thút thít nhè nhẹ vang lên, cô gái nhỏ vẫn còn bị cảm xúc trong giấc mộng ảnh hưởng, bàn tay nằm chặt vạt áo của hắn không chịu buông. Người đàn ông thương tiếc hôn lên khỏe mắt Tiêu Điểm Điểm, nhẹ nhàng cuốn đi những giọt nước mắt chua xót. Bàn tay hàn dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, khiến cho cảm xúc của cô gái nhỏ dần dần lắng lại.

Tiêu Điểm Điểm dụi đầu vào trong ngực hẳn, tư thế cực kỳ ỷ lại. Cảnh trong mơ vẫn làm cô sợ hãi, cho nên lúc này Tiêu Điềm Điềm vô cùng dính người. "A!"

Cô gái nhỏ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khiến cho người đàn ông hoảng sợ. "Bảo bối làm sao vậy?"

Hằn vội vã nâng cằm cô lên, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt quan sát biểu cảm của cô thật kỹ. "Em...Bụng em...

Cảm giác vừa rồi vô cùng kỳ lạ. Tiêu Điềm Điềm cũng không biết phải nói thế nào với hắn. Cô gái nhỏ cầm lấy bàn tay to lớn của hắn áp lên bụng mình, để cho hắn tự mình cảm nhận. "Vừa rồi...Bé con vừa mới động...

Tiêu Điểm Điểm chưa trải qua cảm giác này bao giờ. Bụng cô giống như bị đạp khẽ một cái, hơi đau, nhưng cũng tê tê dại dại, đột nhiên khiến cho cô không kịp phòng bi.

Ngụy Chính Thần nghe vậy cũng ngây người. Hằn khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, tất cả giác quan tập trung hết vào lòng bàn tay đang dần sát với phần bụng ấm áp của cô Không phụ sự chờ mong của ba mẹ, vài phút sau, đứa bé lại khẽ động thêm một lần nữa.

Lòng bàn tay của hàn bị đụng khẽ một cái. Sự đụng chạm này nhanh đến mức hẳn không kịp cảm nhận rõ ràng, nhưng lại khiến cả người hàn chấn động.

Tiêu Điểm Điềm đương nhiên cũng nhận thấy bé con hoạt động trong bụng mình. Cô liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông ngơ ngác, ánh mắt nhìn chăm chăm bàn tay mình, lập ba lập bắp nói. "Thực sự...bé con vừa động...anh cảm nhận được rồi!" "Phut! Ha ha ha..."

Tiêu Điềm Điềm không nhịn được cười, vẻ mặt này của hắn quá hiếm lạ, vừa ngây ngô lại vừa đáng yêu chết đi được.

Ngụy Chính Thần cũng không cảm thấy ngại ngùng, hắn cúi đầu dán tai lên bụng cô, dường như muốn chào hỏi với bé con trong bụng kia. "Bảo bối nhỏ, là ba đây. Con có nghe được giọng ba không? Nếu nghe được thì con lại đạp ba một cái." Cập nhật nhanh nh*ất trên Tamlinh247.com

Từ lúc biết cô mang thai đến nay đã hơn hai tháng rồi, không có lúc nào là hắn không lo lắng trằn trọc, đi ngủ cũng không sâu giấc. Ban đêm hễ cô kêu khát nước hay đói bụng, thậm chí là khẽ trở mình một cái, hắn đều phát hiện ngay. Nhiều đêm cô đột nhiên tỉnh giấc, mở mắt ra lại thấy hắn không hề ngủ, cứ thế nhìn cô đến phát ngốc.

Cô đột nhiên cảm thấy, tất cả mọi vất vả khi mang thai đều là đáng giá, có thể cùng hắn tạo thành một gia đình, chính là may mắn của cô.

Nghĩ đến bí mặt cô vẫn giữ trong lòng, ngay cá trong mộng cũng vì thế mà khổ sở, vốn muốn coi như cái gì cũng không biết, lúc này lại có xúc động muốn nói hết ra cho hàn biết. Cô tin tưởng một trăm phần trăm, Ngụy Chính Thần tuyệt đối không phải kiểu người sẽ ra tay với con gái mình, hàn cũng sẽ không làm gì có lỗi với cô. “Thần anh nói thật cho em biết, em có phải là con gái của anh không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.