Chiếc Maybach đen dừng trước căn lều xập xệ.
- Cháu sống ở đây sao cô bé? - Lãnh Hàn phu nhân không khỏi xót thương cô gái nhỏ
- Dạ vâng!
Thiên Nhi nhanh chân trèo xuống ô tô, chào 2 người rồi bước vào nhà.
Nhưng chưa đầy 2 phút, tiếng hét thất thanh của Thiên Nhi vang lên, đập vào mắt cô là người dì thân yêu nằm trong vũng máu, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Cô ngã ngồi bên cạnh dì, bàn tay run run đặt vào mũi dì nhưng chẳng thấy 1 hơi thở nào đáp lại.
Đôi mắt cô tối sầm tuyệt vọng, nước mắt mặn chát trào ra từ khóe mắt.
Cô phải làm gì đây? Dì là người thân cuối cùng, chỗ dựa duy nhất của cô, nhưng giờ dì bỏ cô rồi, 1 mình cô, cô biết sống sao? Thiên Nhi lòng đau như cắt, ôm chặt dì vào lòng mà khóc rống lên
Lãnh Hàn Dục Phong và mẹ nghe thấy tiếng hét liền vội vàng chạy vào xem sao.
Anh thấy cô nhóc đáng thương khóc đến kiệt sức, cả cơ thể run lên từng hồi dữ dội.
Đôi mắt đen thâm trầm khẽ nhíu lại, anh nhìn xung quanh căn lều thấy mọi thứ lộn xộn, thủy tinh vỡ nát vương vãi khắp nơi, có vẻ 1 vị khách nào đó đã tạo nên khung cảnh tang thương này.
Lãnh Hàn phu nhân nhìn anh gật đầu 1 cái rồi tiến lại gần Thiên Nhi, ôm cô bé vào lòng mà nhẹ nhàng vỗ về:
- Nhi Nhi ngoan, đừng khóc nữa nào, ta đau lòng lắm đó!
Được bà an ủi, cô càng khóc dữ dội hơn, như thể trút ra hết gánh nặng trong lòng mình:
- Cháu phải làm sao đây? Dì cháu phải làm sao đây? Tại sao chứ? Tại sao điều này lại xảy ra với cháu? Cháu làm sai điều gì sao?
Thiên Nhi nhìn bà với đôi mắt tăm tối, u sầu, không còn dáng vẻ vui tươi 5 phút trước.
Cô bé này thật giỏi che dấu!
- Đứa trẻ đáng thương, cháu không làm gì sai cả!
Bà đau lòng nhìn cô, thật không tin nổi điều khủng khiếp này lại xảy ra với 1 cô bé chỉ mới 8 tuổi.
Lãnh Hàn Dục Phong đứng 1 bên gọi cho tên đàn em, ra lệnh cho hắn điều tra rõ ràng về vụ việc hôm nay đồng thời cho người đến lo liệu ổn thỏa hậu sự cho dì cô.
Xong xuôi hắn mới tiến lại gần, đỡ lấy Thiên Nhi từ tay mẹ.
Anh đỡ cằm cô lên để 4 mắt đối nhau:
- Nhóc muốn sống cùng chú không?
Bị hỏi đột ngột, Thiên Nhi chưa load kịp, giương đôi mắt đáng thương nhìn anh:
- Là sao?
- Ý là ta muốn nhận nhóc làm cháu nuôi, muốn làm người thân của nhóc! Cha mẹ ta cũng sẽ là gia đình của nhóc!
Thiên Nhi sững người, đồng tử khẽ rung động, chú ấy là muốn cứu vớt cô sao
- Chú cho Nhi 1 gia đình sao? Đừng lừa cháu nhé vì cháu tin chú rồi đó!1
- Ngốc! Sao ta lại lừa nhóc!
Dục Phong lau đi mấy giọt nước mắt còn sót rồi nghiêm túc nói:
- Từ nay tên nhóc là Lãnh Hàn Thiên Nhi, nhớ chưa? Hãy để Đàm Thiên Nhi lại nơi này và làm lại 1 cuộc sống mới.
Ta sẽ là chỗ dựa của nhóc!
Giọng nói chắc nịch của anh khiến Thiên Nhi an tâm, cô biết anh không đùa, nhưng cô cũng sợ lời hứa này chỉ là nhất thời, bởi lẽ dù sao 2 người mới gặp nhau 2 lần, liệu anh có thực sự coi cô như người thân không? Nhưng cô không muốn nghĩ nhiều thế nữa, cô chấp nhận đánh cược với số phận mình và cô rất hi vọng anh sẽ giúp cô thắng ván cược này.
- Chú! Cảm ơn chú nhiều!
Cô cười sán lạn khiến anh có chút giật mình, nhóc thật xinh đẹp đó, nhưng cần bồi bổ thêm, gầy quá rồi!
Lãnh Hàn phu nhân đứng bên cũng thoáng sửng sốt, tự hỏi liệu đây có phải con trai mình không, anh mà tốt bụng thế sao? Nhưng dù thế nào, bà biết anh đã nói là sẽ làm, anh chắc chắn sẽ bảo hộ thật tốt cô gái nhỏ này.
Bà mừng cho cô.
- Vậy việc ở đây...? - Câu hỏi của bà thu hút cái nhìn buồn bã của Thiên Nhi
- Đừng lo! Ta sẽ giúp nhóc lo liệu hậu sự đàng hoàng, không để dì nhóc chịu thiệt đâu!
Anh bế cô lên đưa về xe.
Thiên Nhi nằm trong vòng tay cứng rắn của anh, hơi ấm và mùi hương nam tính khiến cô thấy an tâm và bình yên lạ thường, trong lòng thầm hi vọng điều này có thể kéo dài thật lâu.
Cô không muốn 1 lần nữa mất đi gia đình.