" Anh bị điên à? Tôi không làm gì sai, tại sao tôi phỉ xin lỗi? Người nên xin lỗi đáng ra chính là mẹ và em gái của anh mới đúng. Tôi chưa bảo họ xin lỗi tôi thì thôi. Tại sao tôi phải xin lỗi ngược lại?"
Hà Tử Hy trừng mắt nhìn người đàn ông tưởng chừng rất quen thuộc trước mặt:" Chu Hắc Minh, lúc anh lấy tôi nah đã hứa cái gì với cha mẹ tôi? Chu Hắc Minh anh có làm được không?"
" Ha ha ha anh không làm được. Anh thà tin theo lời bịa đặt của mẹ và em gái mình mà không chịu nghe tôi giải thích. Anh thà tin người nhà của mình chứ không tin tôi. Ha ha ha đúng, nên tin người nhà chứ, người cùng chung một dòng máu. Tôi với anh chỉ là người dưng thì lấy gì mà tin tưởng đây?"
Cô ngồi xuống ghế bật cười tự chế giễu bản thân cũng chính là khinh thường anh. Cả một quá trình Chu Hắc Minh không hề lên tiếng lần nào, anh chỉ trầm mặc nghe cô nói
" Chu Hắc Minh, tôi chịu đủ rồi.
Lần đầu tiên vào 2 năm trước, cũng chính là lúc tôi vừa lấy anh được 8 tháng. Em gái anh vu oan cho tôi là đổ nước sôi vào nó, lúc đó anh thà tin nó chứ không thèm nghe tôi giải thích. Kết quả thì sao? Cũng là thời tiết như thế này, tuyết rơi như vậy tôi phải quỳ gối suốt một đêm bên ngoài trời, sáng hôm sau liền nhập viện. Nếu lúc đó anh chịu tin tôi thì đâu đến mức như vậy
Lần thứ hai là 2 tháng sau đó. Lại là em gái của anh, rõ ràng cô ta rủ tôi cùng xuống bơi thuyền. Sau đó nhân lúc tôi không để ý mà đẩy tôi xuống hồ, tôi không hiểu tại sao? Tôi mới là người bị hại, bị đẩy xuống nước cuối cùng người bị chỉ trích cũng là tôi? Lúc đó tại sao anh không bảo vệ tôi? Nếu anh bảo vệ tôi thì tôi đã không bị mẹ anh đánh đến gãy xương
Lần thứ ba là nửa năm trước. Lúc đó mẹ anh nói muốn đến đây chơi. Kết quả buổi chiều hôm đó tôi đã tất bật chuẩn bị rất nhiều món ngon hợp với khẩu vị của mẹ anh. Kết quả thì sao? Hết món này đến món khác bị đổ đi, chỉ vì một lỗi rất nhỏ. Nhưng như vậy cũng chẳng sao? Tôi không phải một đầu bếp chuyên nghiệp nên bị chê là điều bình thường. Rõ ràng là họ không hề ăn uống gì món tôi làm, tại sao lại đổ thừa cho tôi đã làm họ bị đau bụng? Chu Hắc Minh rốt cuộc anh có não không? một lần, hai lần đến cả 3 lần anh cũng chẳng hề bên vực tôi dù chỉ một chút
Lần thứ tư cũng chính là lần này. Lúc tôi từ bệnh viện đi ra, thấy em gái anh bị người ta vây đánh, là tôi có lòng tốt đến giúp đỡ. Cuối cùng lại nói tôi là kẻ hại người, giết chết đứa con trong bụng cô ta
Rốt cuộc tôi làm gì sai chứ?"
Hà Tử Hy nhìn anh đầy thất vọng:" Tôi không chịu đựng nữa. Chúng ta ly hôn đi"
" Ly hôn? Hôn nhân không phải chuyện đùa "
Chu Hắc Minh nắm chặt lấy bả vai của cô. Anh nhìn cô gằn ra từng chữ, hai mắt anh đầy tia máu trong rất đáng sợ:" Tử Hy, anh sẽ không ly hôn "
" Chỉ là tôi không chịu đựng được nữa, giải thoát cho tôi đi. Anh muốn hay không là chuyện của anh, nếu vậy thì anh cứ chờ tin tức ở toà đi"
Hà Tử Hy đẩy anh ra nhưng anh siết rất chặt không thể nào cô thoát được:" Chu Hắc Minh, đủ rồi. Tại sao anh không suy nghĩ cho tôi hả?"
" Tử Hy, anh biết mình làm như vậy là sai. Nhưng mà em có thể nào đừng đi không? Anh không thể thiếu em "