Bàn tay Chu Hắc Minh một lúc mỗi siết chặt lấy chiếc điện thoại màu trắng trên tay. Gương mặt tối sầm lại, không khí lãnh đạm mỗi lúc một tăng. Hà Tử Hy nhàn nhạt nhìn anh, ánh mắt không chứa bất kỳ tia cảm xúc nào, lên tiếng
“Tôi cho anh biết sự thật rồi đó. Là mẹ anh nợ chúng tôi, chứ chúng tôi không hề làm gì sai trái với bà ta”
Cô cười chế giễu: “Ha, lúc mới bước vào nhà anh, tôi nghĩ tại sao cha chồng và mẹ chồng lại đối xử với mình khác nhau như vậy. Bây giờ thì hiểu rồi, bà ta ghen ghét mẹ tôi, hại chết mẹ tôi, nhưng không ngờ đến một ngày, con trai mình cưới phải con gái của tình địch. Nên ra sức chèn ép đủ điều”
“Tử Hy…”
“Đừng”, cô giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó lắc đầu: “Tôi không muốn nghe anh nói nữa. Sự thật đã rõ, mời anh rút về cho”
Chu Hắc Minh mấp máy môi, hình như muốn nói rồi lại thôi. Giao lại điện thoại trên tay cho cô, xoay người rời đi một cách rầu rĩ, không còn khí thế ngạo mạn lúc nãy nữa. Anh vừa đi, lại có mùi đàn ông khác đi đến gần cô
“Nhóc con, sao lại đến đây”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên sau lưng cô. Hà Tử Hy chầm chậm quay đầu, người kia một tay ôm vai đang chảy máu, chân mày đang thong thả bất chợt cô nhíu chặt lại: “Anh… đang chảy máu kìa. Người đâu, mau đến đây”
Cô vừa bước đến gần Đường Tranh, sắc mặt anh đã trở nên nhợt nhạt, ngã quỵ xuống. May mắn có cô đỡ lấy nhưng thật xui xẻo khi cô không chịu được sức nặng của anh mà cùng ngã
“Đường.. Tranh”
Hà Trình Viễn nhanh chóng đỡ lấy Đường Tranh đang đè cô ngồi dậy, sau đó cùng bác sĩ trong nhà cẩn thận băng bó lại. Cô ngồi xuống sô pha cùng ba Hà và cô chú Đường, sắc mặt ai ai cũng chẳng vui vẻ
Chú Đường nghiến răng lên tiếng: “Thằng nhãi đó dám động đến Đường Tranh vậy đừng trách tôi ra tay. Dù Chu Hạo xuất hiện cũng không cản được tôi đâu”
Đường Tranh nâng mí mắt lạnh lùng nói: “Không cần đâu ba, việc này để tự con xử lý”
Chú Đường cũng không nói nhiều, giao lại mọi việc cho anh. Sau đó quay sang ba Hà khẽ nói: “Ông Hà, hôm nay vất vả cho ông rồi. Khuya như này mà gia đình ông vẫn không ngại khó đến đây”
“Không sao, không sao, đây chẳng phải là việc nên làm sao”
Sau khi băng bó xong, Đường Tranh đứng dậy híp mắt nhìn về phía cô đang ngồi, lạnh lùng cất tiếng: “Tử Hy, theo anh”
Nói rồi xoay người đẩy cửa đi ra ngoài vườn, cô theo bước chân của anh đi theo. Đứng giữa khu vườn, ánh đèn vàng nhạt nhạt nhòa nhòa không rõ sắc mặt của anh. Đường Tranh xoay lưng về phía cô: “Em định thế nào?”
Hà Tử Hy nhướng mày suy nghĩ một lúc mới biết anh đang nói chuyện gì, cô đi đến ngồi xuống chiếc xích đu trắng bên cây bơ, lắc đầu: “Không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.”, ngừng một chút lại tiếp tục lại nói
“Nhưng Từ Diễm kia chắc chắn phải trả giá”
“Được, sau này ra ngoài, em nên đem theo vệ sĩ đi. Anh sắp xếp người giúp em”, Đường Tranh mím môi, rồi lên tiếng đầy kiên định: “Tử Hy, anh luôn đứng phía sau lưng em”
“Đường Tranh, cảm ơn anh”
Ngay sau đó, anh vứt bỏ đi tâm trạng lãnh đạm trở lại cà lơ lất phất: “Từ khi nào cô bé kiêu ngạo Hà Tử Hy biết mở lời cảm ơn khách sao như vậy chứ?”
Cô đang trong trạng thái cảm động sắp khóc bị lời nói của anh làm mất sạch sành sanh. Hung hăng trừng mắt, đánh anh một cái thật đau tay: “Đúng thật là đáng ghét cảm động không quá 10 giây mà”
“Ha ha, bé con lòi đuôi ra rồi”
Anh kều kều chiếc má phúng phính phồng to của cô, cười cười chọc ghẹo. Nhìn anh như vậy, cô chợt nhớ về những ngày mình còn bé. Đường Tranh cả ngày lúc nào cũng trêu chọc cô, nhưng Hà Tử Hy cũng không phải người dễ ức hiếp, bị trêu liền đánh lại anh
Anh chẳng những không giận mà còn vui vẻ hơn. Cô thầm nghĩ người này chắc chắn là thiếu đòn nặng lắm. Phải rồi, cô chú Đường cưng anh như vậy mà
“Nhóc con, lại nghĩ gì đó”
“Không có gì, ngày mai em sẽ đến chỗ Từ Diễm”
“Anh đi với em”
Hà Tử Hy nghe vậy liền nhíu mày, ánh mắt nhìn vào vết thương trên vai anh trầm xuống. Anh cũng biết được cô đang nhìn chỗ nào liền vương tay xoa đầu cô dỗ dành: “Không sao đâu, anh không dễ chết như vậy. Để em đi một mình, anh thật sự không yên tâm”
…
Đúng như dự đoán, Hà Tử Hy không thể nào ngăn cản được anh. Lúc cô bước khỏi xe, cũng là lúc chiếc xe phía sau dừng lại, người đàn ông với bộ dạng phong lưu bước xuống. Khóe môi cô giật giật, giơ tay hâm dọa
Hình như Chu Hắc Minh không có ở nhà, mọi người giúp việc thấy Hà Tử Hy bước vào liền tỏ vẻ khinh thường: “Cô Hà, cô còn đến đây làm gì? Chẳng phải cô và thiếu gia đã ly hôn rồi sao, nơi này không chào đón cô đâu”
Hà Tử Hy nhàn nhạt bước qua, không thèm chấp nhất tiểu nhận, nhưng cô giúp việc kia dường như không buông tha cho cô. Cô vừa lướt qua, ả ta lại nói: “Cô bị điếc à? Nơi này không…”
“Chát”
Cú tát giánh xuống mặt cô ả, khiến ả ngã xuống đất, ngẩn đầu không cam tâm mà hét lên: “Cô làm gì vậy hả, đây là Chu gia chứ không phải nhà cô. Cô không còn là thiếu phu nhân nữa, có quyền gì đánh tôi hả”
“Chó không ngoan phải dạy chứ”