Chương 37
Y thân là đích trưởng tử của đế quân Không Tang, trên người chảy huyết nhục đế vương do Tinh Tôn đế từ thời viễn cổ truyền lại, mặc dù rời xa triều đình, ở sâu trong thâm cốc thần miếu, lại cũng không thể mắt nhắm tai ngơ, chỉ lo hưởng thụ vinh hoa phồn thịnh giống như mọi người, mặt kệ hồng thủy ngập trời đang ập đến.
Y đã mất mấy năm đuổi theo quỹ tích của phiến Quy Tà, từ Cửu Nghi đến Tây Hoang, lại từ Susa Dhaalu về tới Diệp Thành, đến hôm nay, rốt cục từng bước từng bước đến gần huyễn ảnh mờ mịt kia.
“Thực sự không được, vậy thì giết sạch Giao nhân ở Diệp Thành đi.” Hồi lâu, một câu nói trầm thấp mà lạnh lẽo bật ra từ trong khóe miệng y, đông lại thành băng giữa trời đầu xuân se lạnh.
“Nếu như Không Tang và Hải quốc, chỉ có một bên được sống.”
Sau khi tống cổ quản gia đi làm đan thư thân khế cho nô lệ mới, Chu Nhan nằm ngả vào giường chán muốn chết, cầm một miếng mứt đường trêu chọc bé con đối diện.
“Tô Ma, qua đây! Cho nhóc ăn kẹo nè!”
Nàng cầm trong tay một cái đĩa mứt đường, nhưng mà đứa bé trên giường lại chẳng thèm nhìn nàng, chỉ ngả vào chiếc ghế lưng dài, ngắm nhìn cửa sổ bằng một biểu cảm không phù hợp với tuổi tác, ánh mắt tối tăm, cau mày, trên khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ không còn gì luyến tiếc.
“Làm sao vậy?” Chu Nhan tức giận, “Nhóc cũng không phải chim, còn muốn bay ra ngoài sao?”
Đứa bé kia không nói lời nào, cũng không nhìn nàng, chỉ nhìn bầu trời.
“Ấy, đừng có bày ra bộ mặt khó ngửi đó chứ? Ta cũng không phải nhốt ngươi không cho ngươi đi.” Nàng thở dài, sờ sờ đầu đứa bé, ôn tồn nói, “Tuổi nhóc còn quá nhỏ, thân thể lại ốm yếu, hiện tại mà cho nhóc ra ngoài chỉ sợ sẽ ngỏm sớm thôi. Ta phải tìm thầy thuốc giỏi trị hết bệnh trên người nhóc mới có thể yên tâm cho nhóc đi, bằng không làm sao xứng đáng với sự phó thác của mẹ ngươi trước khi mất chứ?”
Đứa bé kia vẫn xuất thần nhìn bầu trời, không thèm nhìn nàng.
“Ấy, nhóc con này! Có nghe ta nói không đấy?” Chu Nhan lại lên cơn, vỗ bộp một cái đầu của nó, “Còn như vậy, cẩn thận ta thực sự làm cho nhóc cái vòng sắt trên cổ đấy!”
Đầu đứa bé kia bị vỗ lệch đi một chút, chợt đưa ngón tay chỉ lên bầu trời, dùng giọng nói trong veo nói một chữ: “Chim.”
Chu Nhan sửng sốt một chút, nhìn theo tay đứa bé ra ngoài.
Hành cung phủ Xích Vương lầu các cao vót, sân rộng giữa trời, mở ra một mảnh trời quang trong vắt. Dưới ánh trời chiều, có thể thoáng thấy một con chim trắng khổng lồ ở trên không trung đang bay lượn, bốn con mắt màu đỏ thắm long lánh như bảo thạch giữa trời chiều, nhìn xuống đại địa không chớp mắt.
“Chim… chim bốn mắt?!” Nàng chấn động toàn thân, la thất thanh, “Trời ạ!”
Chu Nhan nhảy dựng lên như bị đâm, trở tay đóng rầm cửa sổ lại, lại kéo mành roạt một cái, như vậy còn chưa đủ, suy nghĩ một lát, nàng lại chạy tới đóng cửa chính lại, kéo mành xuống, nhanh chóng vẽ một phù chú phức tạp ở phía trên.
Tô Ma ngồi trên ghế, nhìn nàng nhảy qua nhảy lại trong phòng, tất tả ngược xuôi, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ hiếu kỳ, nhịn không được mở miệng: “Ngươi… rất sợ con chim kia?”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy, Chu Nhan không khỏi sửng sốt một chút, đã lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhóc con kia chủ động mở miệng hỏi chuyện nàng.
“Ta mà thèm sợ con chim đó…” Nàng vẽ xong phù chú, cả phòng bỗng nhiên lóe sáng lên, Chu Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Con chim bốn mắt kia là thú ngự hồn của sư phụ ta… Nếu nó tới, sư phụ ta nhất định cũng tới quanh đây rồi! Ta không thể bị nó thấy được!”
“Ngươi sợ sư phụ ngươi?” Đứa bé nhìn nàng khó hiểu, “Ngươi làm chuyện xấu à?”
“Ồ…” Chu Nhan có chút ngượng ngùng nói, “Cứ coi là vậy đi.”
“Ồ, ra thế…” Đứa bé kia nhìn nàng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ mỉa mai, lại nói, “Sư phụ ngươi nhất định rất lợi hại.”
Chu Nhan trừng mắt: “Đương nhiên rồi.”
Dừng một chút, nàng chán nản nói: “Sư phụ lợi hại lắm… Ta gặp được người thì da đầu tê dại tay chân nhũn ra, nói chuyện cũng còn lắp bắp nữa, nếu như trả lời sai còn bị ăn đòn nữa! Ấy, lần trước chẳng nói chẳng rằng đè ta xuống đánh cho một trận nhừ tử, đến bây giờ cái mông còn đau nè!
“…” Đứa bé nhìn nàng, không khỏi mỉm cười, “Đánh đòn?”
“Ê này, ai chẳng có lúc bị ăn đòn chứ?” Chu Nhan hừ một tiếng, nghĩ thật mất mặt, lập tức lấy lại khí thế, “Nhóc con, không được cười ta! Bằng không ta đánh ngươi!”
Đứa bé trên ghế quay đầu đi, khóe miệng hơi cong lên.
Chu Nhan đóng chặt cửa sổ, đốt hết nến trong phòng lên, lại phát hiện còn một lúc lâu nữa mới đến giờ cơm tối, chán muốn chết, bèn lấy một cái hộp từ ngăn kéo ra, đó là một chiếc hộp bát bảo trạm khắc tinh tế, bên trong đầy các loại kẹo đủ màu, là loại hàng đắt ở chợ Diệp Thành, hiển nhiên là đứa bé con nhà dân gian chưa từng nhìn thấy.
Nàng cầm một chiếc kẹo hạnh nhân mật ong bọc giấy mỏng màu đỏ lên, tiếp tục đưa hộp đến trước mắt đứa bé hỏi như lấy lòng: “Này, ăn một cái đi?”
Đứa bé ngẫm nghĩ, cuối cùng vươn ngón tay nhỏ ra, cầm một chiếc kẹo mứt quả lên.
“Kẹo mứt làm ở quận Thần Mộc? Thì ra nhóc thích cái này?” Nàng cười híp mắt nhìn đứa bé cầm kẹo, lại có chút bận tâm, “Cái này có ngọt quá không? Giao nhân các người có sâu răng không?”
“…” Đứa bé nhìn nàng một cái, bóc lớp vỏ đỏ ra, cắn vào viên kéo, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầm nhấm nháp, hàm răng vừa nhỏ vừa trắng, giống như vò sò sắp hàng trên bờ cát vậy.
Nhưng mà, đứa bé ăn kẹo mứt quả xong lại nhìn giấy gói kẹo trong tay, đó là một tờ giấy bạc rất mỏng, mặt trên in hoa văn gợn nước lấp lánh như sao, thật là tinh xảo. giấy tuyết quang của quận Bắc Việt. Đứa bé dùng bàn tay nhỏ bé cẩn thận vuốt ve mẩu giấy gói kẹo rồi cẩn thận nắm trong lòng bàn tay.
“Ồ, thì ra ngươi thích tờ này giấy gói kẹo này?” Chu Nhan ở trước mặt đứa bé, vươn tay, nhặt hết kẹo mứt trong hộp ra, tổng cộng có bảy tám viên. Nàng bóc từng viên ra, thả hết vào miệng nhai, sau đó đưa toàn bộ giấy gói kẹo cho Tô Ma, vừa nhai vừa nói: “Này… cho nhóc hết!”
“…” Đứa bé kia ngạc nhiên nhìn nàng, bỗng nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Nàng tức phồng mang trợn má nói, “Đánh cho phát!”
“Ăn nhiều như vậy, ngươi là heo sao?” Nàng nghe được đứa bé kia nói, “Sẽ sâu răng đó…”
Đứa bé kia cách cái hộp kẹo, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, bỗng nhiên nở nụ cười. Bộ dáng tươi cười sáng sủa đó giống như vô số sao trời lóe lên trên màn đêm, khiến người nhìn nhất thời quên hết muộn phiên. Chu Nhan vốn đã muốn cáu, đã chìm trong nụ cười đó mà trở lại bình thường, chỉ cố gắng nuốt hết một miệng đầy kẹo, quả nhiên cảm thấy ngọt ngấy, bèn đi lên rót một chén trà, uống sạch một hơi ngước lên trời.
Nhưng mà, khi nàng quay đầu lại thì đã thấy Tô Ma mở từng cái giấy gói kẹo ra, tựa lưng vào ghế ngồi, quay về phía giá đèn, dán ở trước mắt mình.
“Nhóc đang làm gì đấy?” Nàng có chút ngạc nhiên tiến tới.
“Nhìn biển.” Tô Ma nhẹ giọng nói, đặt giấy gói kẹo thật mỏng ở trước mắt.
Cả căn phòng xán lạn dưới ngọn đèn dầu đều xuyên thấu qua lớp giấy kia lọt vào đồng tử trong veo của đứa bé. Tô Ma nhìn rất chuyên chú, như thể lập tức sẽ bước đến một thế giới kỳ diệu.
“Nhìn biển à?” Chu Nhan tò mò, nhịn không được cũng cầm một tờ giấy gói kẹo lên, đặt trước mắt mình.
“Nhìn thấy không?” Tô Ma ở một bên hỏi.
“Nhìn thấy nhìn thấy!” Chu Nhan mở mắt ra, trong nháy mắt kinh hỉ đến kêu lên, “Thực sự đấy… Quả thực giống hệt biển rộng! Thật thần kỳ!”
Ngọn đèn xuyên thấu qua lớp giấy bạc mỏng, sáng ngất một mảnh, từng vòng gợn nước trải ra trước mắt như một mảnh biển rộng mênh mông, mà trên biển, không ngờ còn có vô số sao trời lấp lánh.
“Đúng vậy mẹ dạy cho ta đó.” Đứa bé đặt giấy gói kẹo ở trước mắt, quay về phía ánh sáng thì thào, “Có một lần ta hỏi mẹ biển rộng trông như thế nào, mẹ đã bóc một viên kẹo cho ta, nói làm như vậy là có thể nhìn thấy biển rộng.”
“…” Chu Nhan bỗng nhiên động dung, nhất thời nói không ra lời.
Ngư cơ khi còn sống, chung quy cũng phiêu dạt bất lực như những nô lệ Giao nhân khác, mang theo một đứa bé, trằn trọc ở bên cạnh một chủ nhân. Mấy chục năm cuối đời nàng quả thực là bi kịch, là một Giao nhân, ở trong sa mạc làm sao lại không nhung nhớ biển rộng khôn nguôi?
Mà đứa bé này, lại có tuổi thơ cô độc tịch mịch đến thế nào?
“Phụ thân của nhóc là ai?” Nàng nhịn không được thở dài, “Ông ấy mặc kệ nhóc rồi à?”
Tô Ma trầm mặc thật lâu, giữa lúc nàng đã nghĩ rằng đứa bé này sẽ không trả lời, thì nó đã mở miệng, dùng giọng nói khẽ khàng nói: “Ta không có cha.”
“Hả?” Chu Nhan ngạc nhiên.
Mắt đứa bé đã bị giấy gói kẹo che lấp, không nhìn thấy ánh mắt, nó nhỏ giọng nói: “Mẹ ta nói, vào ngày trăng tròn, mẹ nuốt phải một viên minh châu trôi dưới đáy biển, rồi… rồi sinh ra ta”.
“Sao mà thế được? Bà ấy gạt ngươi rồi?” Chu Nhan nhịn không được bật cười, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng thì đã hối hận. Ngư cơ hồng nhan bạc mệnh, suốt đời trằn trọc qua tay bao người chủ nhân, có thể ngay chính bà cũng không biết đứa bé này là cùng nam nhân nào sinh ra chăng? Cho nên mới bịa một câu chuyện lừa gạt đứa bé này?
“Nói bậy, mẹ ta sẽ không gạt ta đâu!” Giọng nói của Tô Ma quả nhiên cao vút lên, mang theo địch ý, “Ngươi… Ngươi không tin thì thôi!”
“Ta tin, ta tin.” Nàng hít một hơi, vội vã dỗ dành đứa bé bên cạnh, vắt hết óc bịa tiếp câu chuyện này, “Ta nghe sư phụ nói, Trung Châu thượng cổ có nữ nhân nuốt một quả trứng yến thì mang thai, thậm chí còn có người phụ nữ bởi vì bước qua dấu chân khổng lồ trên mặt đất thì sinh ra đứa bé, cho nên mẹ ngươi nuốt minh châu dưới biển mà sinh ra ngươi, đại khái cũng là thật đó.”
Nàng vội vội vàng vàng giải thích hồi lâu, biểu thị không chút nghi ngờ câu chuyện kỳ quặc này, lúc này Tô Ma mới chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, thấp giọng nói: “Mẹ đương nhiên không có gạt ta.”
“Nói như vậy, nhóc không có phụ thân, cũng không có nhà để về?” Nàng dừng ở mảnh biển biến ảo trước mắt, thở dài, giơ tay lên ôm đứa bé kia vào trong lòng, “Nào.”
“Ừ.” Đứa bé không được tự nhiên giãy người ra.
“Cái tên Tô Ma này, chính là Nguyệt thần của Thiên Trúc cổ trong truyền thuyết đó… Nghe nói người có khuôn mặt đẹp tuyệt thế, còn cưới hai mươi mấy bà vợ, số mệnh tốt vô cùng.” Chu Nhan nhớ tới điển tịch các nơi mà sư phụ từng dạy cho nàng, cười nói, “Mẹ nhóc đặt cho nhóc tên này, nhất định là vô cùng yêu nhóc đấy”.