Chương 24
Hắn lui về phía sau một bước, lưng tựa vào tường, hai mắt nhắm lại, tựa như đang giằng co mãnh liệt, biểu cảm cực kỳ phức tạp và khổ sở. Lòng Chu Nhan không khỏi thấp thỏm cực hạn. Ảo thuật này nếu như không thể hoàn toàn mê hoặc đối phương, thì có tạo thành tổn hại gì với họ hay không? Và có tổn hại gì cho mình hay không?
Nàng nhìn thấy cảnh Uyên giãy dụa, càng nghĩ càng sợ, không tự chủ được buông ngón tay đang niết pháp quyết ra.
“Xin… xin lỗi”. Nàng mở miệng, run giọng: “Ta…”.
Nhưng mà, không đợi nàng nói gì, thân thể hắn chấn động, chợt mở mắt, trở tay tát một cái vào mặt nàng! Khoảnh khắc kia, ánh mắt y chứa đựng sự ác độc hung hăng chưa từng thấy, sắc bén như đao không còn chút gì dịu dàng của ngày thường.
“Cô không phải Diệu Nghi!”. Hắn lớn tiếng: “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại giả mạo nàng?”.
Hắn ra tay rất nặng, nàng ôm mặt, bị cái tát tai kia làm cho lảo đảo dựa vào tường, kinh ngạc nhìn hắn, trong nháy mắt cảm thấy không nói nên lời. Chuyện, chuyện gì xảy ra chứ? Uyên vừa phá pháp thuật của mình, mạnh mẽ thoát khỏi ảo cảnh khống chế của Hoặc Tâm thuật mà tỉnh táo lại. Hắn… hắn lấy đâu ra sức mạnh này?
Dù cho có là thuật sĩ có tu vi, cũng không thể thoát khỏi ảo thuật Cửu Nghi nhanh như vậy.
“Rốt cuộc cô là ai?”. Uyên nhìn nàng, con ngươi dần dần chuyển thành phẫn nộ, hắn bỗng tóm cổ nàng, đẩy nàng trên vách tường, lạnh lùng nói: “Thật to gan, dám giả mạo Diệu Nghi!”.
“Buông, buông tay”. Nàng vừa đau vừa sợ, nhất thời không nói nên lời: “Ta là…”.
Nàng sợ hết hồn, ảo thuật kia cũng không chống đỡ được nữa, bắt đầu nhanh chóng sụp đổ vỡ tan. Khoảnh khắc kia, tựa như mặt nạ bị vạch ra, khuôn mặt hư huyễn vỡ vụn, bay lả tả như tro tàn trên mặt nàng.
Sau khi mặt nàng bong ra từng mảnh, còn dư lại chỉ là vẻ mặt thiếu nữ xấu hổ và giận dữ.
“A Nhan? Sao lại là muội?”. Uyên tỉnh táo lại liếc mắt đã nhận ra nàng, lui về phía sau một bước như điện giật, bình tĩnh nhìn nàng: “Muội điên rồi sao! Muội muốn làm gì? Có phải là… có phải có người sai muội làm vậy hay không? Là kẻ nào?”.
Nàng cứng đờ tại chỗ, trong chớp mắt toàn thân run rẩy.
Khoảnh khắc kia, mặc dù hắn chưa bao giờ nói thích nàng, nhưng trong nháy mắt nàng cũng đã biết đáp án: Bởi vì ở khoảnh khắc tỉnh táo lại nhìn thấy bóng dáng của nàng, trong mắt hắn chỉ có khiếp sợ, phẫn nộ cùng hoài nghi không thể che giấu.
Hắn, thậm chí còn cho rằng mình là do người khác sai khiến đến hãm hại hắn!
“Không ai sai khiến ta!”. Nàng giậm chân một cái, bỗng dưng khóc um lên: “Tự… tự ta tình nguyện đấy”.
Uyên hít một hơi khí lạnh, không dám tin tưởng nhìn nàng, trong nhất thời sắc mặt tái nhợt.
“Muội… muội sao lại…”. Hắn nỗ lực phá vỡ cục diện bế tắc này, nhưng cũng có chút không biết làm sao cho phải, đúng vậy, đứa bé hồn nhiên vô tư trong trí nhớ của hắn đã trưởng thành rồi, trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước mắt, nụ hoa chờ nở, mỹ lệ mà mãnh liệt như hoa táo đỏ giữa đại mạc, có vài phần giống với Diệu Nghi năm đó.
Chỉ tiếc, thời gian giống như con sông không thể chảy ngược, thứ hắn đã đánh mất, mãi mãi không thể truy tìm trên mình người đến sau.
“Được rồi, đừng khóc”. Nhất thời hắn cũng tâm loạn như ma, chỉ nói: “Đừng khóc, vừa rồi ta làm muội đau à?”.
“Hu hu hu…”. Nàng không nhịn được, nhào tới trong ngực hắn khóc lóc thảm thương.
Nhưng mà nàng không biết, thiếp thân thị nữ của nàng rất sợ nàng gặp chuyện không may, từ lâu đã len lén chạy tới chỗ mẫu phi, nhanh chóng bẩm báo toàn bộ chuyện đêm nay. Khi phụ vương và mẫu phi bị kinh động chạy tới nơi, thì nàng đang ở trong lòng Uyên khóc đến run rẩy, thậm chí quên cả sửa soạn lại quần áo trên người, trong lòng tràn đầy uất ức và phẫn nộ.
Thấy tình cảnh như thế, phụ vương gào um lên như sấm, mẫu phi ôm nàng thảm thiết kêu tên của nàng, hỏi nàng có bị cái tên Giao nhân này ăn hiếp hay không. Mà nàng một câu cũng không muốn nói, chỉ khóc đến đất trời xám xịt, trong lòng đầy xấu hổ, nhục nhã và phẫn nộ.
Uổng phí nàng nhiều năm như vậy tư tâm ái mộ, không tiếc bỏ đi tôn nghiêm, tìm đủ mọi cách, thậm chí còn không từ thủ đoạn vận dụng hết thuật pháp đã học. Cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả bẽ bàng như vậy!
Giữa tiếng gầm gừ của phụ vương, bọn thị vệ bắt đầu bắt Uyên lại, hắn không phản kháng, chỉ lặng lẽ từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc kim bài, đặt trước mặt mọi người. Đó là kim bài miễn tử mà Xích Vương đời trước ban tặng cho hắn vào một trăm năm trước, chữ khắc trên đó ghi rõ người này lập được công lớn, phàm là con cháu đời sau của Xích tộc, vĩnh viễn không thể dụng hình trước người đời.
Nhưng mà phụ vương chỉ tức giận đến rít gào như sấm, đâu buồn nghĩ đến chuyện này, hét lớn: “Nô lệ thấp hèn, dám phi lễ nữ nhi của ta! Ta thèm quan tâm gì ngươi có kim bài miễn tử, dùng cái rắm ấy! Người đâu, lập tức kéo hắn ra ngoài cho năm ngựa xé xác!
“Dừng tay!” Khoảnh khắc kia, nàng chợt đẩy mẫu phi ra, kêu lên: “Nếu ai dám động vào huynh ấy, ta sẽ chết cho các ngươi xem!”.
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, quay đầu nhìn nàng.
Nàng khóc nhếch nhác, mặt mũi đều là nước mắt, lại giương mặt lên, nhìn phụ vương, cả tiếng nói: “Không liên quan đến Uyên! Là… là con dụ dỗ huynh ấy! Thế nhưng thật bất hạnh, cũng… cũng không có thành công. Cho nên… cho nên thật ra các người không tổn thất gì, tự nhiên cũng không cần làm khó huynh ấy.”
Mớ ngôn từ này làm cho mọi người tại hiện trường đều sợ hết hồn, mãi đến khi Xích Vương đáp cho con gái một cái bạt tai vang dội, đánh nàng ngã xuống đất, hung hăng đạp cho một cước.
“Không biết xấu hổ!” Xích Vương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ như máu, “Câm miệng cho ta!”
“Con thích Uyên!” Đầu của nàng bị đánh đến lệch sang một bên, lại mạnh mẽ quay trở về, khóe môi có một tia máu, hung hăng trừng mắt với phụ thân, “Con sẽ không câm miệng! Thế này có gì mà mất mặt chứ? Nếu như cha thấy mất mặt, thì con lập tức đi với huynh ấy là được chứ gì!”.
Xích Vương tức giận đến run người: “Mày dám đi ra ngoài một bước, tao cắt đứt chân của mày!”
“Cắt đứt chân của con thì con tự bò đi!” Nàng từ dưới đất đứng lên, tránh khỏi tay mẫu phi đi ra ngoài. Người hầu bên cạnh lại không dám cản, cũng không dám thả, chỉ có thể nhìn nàng vô cùng ngượng ngịu.
Nhưng mà, vừa đi tới cửa, lại bị một tay kéo lại.
Uyên đứng ở nơi đó nhìn nàng, khẽ lắc đầu một cái: “Không nên làm chuyện điên rồ.”
Một khắc kia, nàng như thụ đòn nghiêm trọng, nước mắt thoáng cái lại cuộn trào mãnh liệt: “Huynh… huynh không cần muội sao?”
“Cám ơn muội thích ta như vậy, A Nhan. Thế nhưng ta không thích muội, cũng không cần muội đi cùng ta”. Uyên mở miệng giọng nói đã bình tĩnh như trước, “Muội còn quá nhỏ, duyên phận thuộc về muội còn chưa tới đâu… Cứ giữ lòng của muội cho tốt, để lại cho người yêu muội thật sự nha.”
Hắn đẩy bàn tay đang cầm ống tay áo hắn của nàng, cứ như vậy xoay người rời đi.
“Uyên!” Nàng hô to xé gan xé ruột, muốn xông ra, lại bị ma ma ôm chặt lấy.
Đêm hôm đó, Uyên bị đuổi khỏi phủ Xích Vương đã ở suốt trăm năm. Xích Vương không cho phép hắn mang bất cứ thứ gì đi, còn hạ lệnh cả đời cũng không cho phép hắn quay về Thiên Cực Phong thành một bước. Hắn không có phản kháng, chỉ im lặng suốt, để kim bài miễn tử lại, cô độc đi vào trong đêm tối.
Lúc đi, hắn nhìn thoáng qua nàng giây lát, nhưng không lên tiếng.
Đó là lần gặp nhau cuối cùng của bọn họ.
Sau đêm đó, nàng bệnh nặng một trận, nằm mơ màng hai tháng, không ăn không uống, cũng chẳng chịu nói lấy một câu.
Thịnh ma ma nghe tiếng chạy tới, cùng nàng vượt qua mùa hè đằng đẵng đó, sau đó, hựu nhìn nàng hoạt bát khác thường trở lại giữa trời thu, một lần nữa rửa mặt chải đầu ra khỏi cửa, uống rượu bằng bát lớn, ăn thịt cả miếng to, mỗi đêm nhảy múa trước lửa trại, ban ngày cùng bằng hữu đi du lịch săn thú. Khoảng thời gian đó, nàng gần như mỗi ngày đều rong chơi, đêm đêm cuồng hoan, làm cho toàn bộ Thiên Cực Phong thành đều náo nhiệt không gì sánh được.
Quậy đủ một năm, Tây Hoang xầm xì nghị luận chuyện này, rốt cục phụ vương cũng không thể nhịn được nữa, đứng ra chọn chồng cho nàng, đến năm thứ hai thì vội vã gả nàng tới Susa Dhaalu.
Tiếp đó thì chính là một trận biến cố kinh tâm động phách mấy tháng trước.
Trong đêm đó lúc đuổi Uyên đi, Vương phủ rất sợ chuyện bị gièm pha tiết lộ, nên những người biết chuyện đều bị Xích Vương bí mật xử lý xong xuôi, chỉ còn lại có vị ma ma tâm phúc đáng tin này. Từ đó về sau, toàn bộ Vương phủ từ trên xuống dưới, không còn một ai biết chuyện kia nữa.
Tựa như chuyện đêm hôm đó làm ầm làm ĩ tiêu hao hết toàn bộ ánh sáng và nhiệt huyết trong trái tim thiếu nữ mười sáu tuổi Chu Nhan, sau một khoảng thời gian trầm mặc thật lâu, từ đó về sau cũng biến mất cùng người kia không còn dấu vết.
Đó là mối tình đầu của nàng, lại trở thành một mớ hỗn độn bất kham như vậy.
Uyên… Lúc này rốt cuộc là ở nơi nào? Chu Nhan ngồi ở trong xe ngựa lắc lư, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve ngọc trụy trên cổ mà hắn tặng cho nàng, nhìn đường đi càng ngày càng gần Diệp Thành, thở dài.
Trên khối ngọc mà Uyên cho nàng có một chỗ hổng nho nhỏ. Vết nứt đó là do trong cái đêm hỗn loạn đó nàng ngã xuống đất thì vô ý đập đầu nứt ra, không cách nào sửa được nữa, thứ vốn hoàn mỹ như vậy lại trở thành khiếm khuyết.
Hoàn – con.
Khuyết – hết.
Có thể lúc Uyên mới tặng cho nàng thứ này, lòng đã từng mong đợi nàng suốt đời sẽ mỹ mãn hạnh phúc. Nhưng đến khi nàng từ Cửu Nghi trở về nhà, cuối cùng hắn vẫn rời đi quyết tuyệt như vậy.
Thoáng cái đã hai năm trôi qua, nàng mười tám tuổi, lấy chồng rồi thành góa phụ, nhân sinh thay đổi rất nhanh, từ Vân Hoang phiêu bạt đến nơi khác, nhưng mãi mãi cũng không biết số phận mình sẽ dừng ở đâu. Mà Uyên vẫn mãi không tin tức, giống như hoàng hạc một đi không trở lại, biến mất giữa cuộc đời nàng.
Diệu Nghi… Diệu Nghi.
Cái tên mà hắn từng thốt lên đó, giống như một cây gai vẫn đâm sâu trong lòng nàng. Nếu như cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại, nàng nhất định phải chính miệng hỏi hắn, nữ tử này, đến tột cùng là ai?
Trời vừa hoàng hôn, các nàng rốt cục đã tới dưới chân Diệp Thành.
Được coi là thủ đô thứ hai của đế đô Già Lam, Diệp Thành có vị trí địa lý cực kỳ quan trọng, ở cửa biển Kính Hồ, một bên là Kính Hồ, một bên là phía nam biển Bích Lạc, do Bạch Thị nơi xuất thân của các đời hoàng hậu Không Tang trông coi, là thành thị phồn hoa giàu có và đông đúc nhất cõi Vân Hoang từ trước đến nay.
Sắc trời đã tối. Từ đường cái nhìn qua bên này, thành thị có mấy nghìn năm lịch sử giống như chìm trong mây, nguy nga mà hoa lệ, xà tranh nóc khắc, lầu các trùng điệp. Đêm xuống cả thành sáng rực đèn dầu, giống như bầu trời đầy sao, càng giống như một tòa thành trên trời đang di động.
“Đến rồi đến rồi!” Nàng cũng không nhịn được mà hoan hô, nỗi niềm trong lòng vơi đi hẳn.
Nhưng mà, thám báo phía trước lại giục ngựa quay về, quỳ một chân trên đất, bẩm báo một thông tin mất hứng: “Bẩm báo quận chúa, chúng ta tới muộn rồi, cửa thành đã đóng lúc vào đêm rồi ạ”.