Chương 15
Trong kim trướng, Chu Nhan nhìn thấy sư phụ mang theo thần điểu Trùng Minh rời đi, trong lòng nhất thời bách vị tạp trần, sau lưng đau đến nóng rát, muốn đứng lên uống miếng nước, lại “ai da” một tiếng ngồi trở lại.
“Quận chúa, người không sao chứ?”. Ngọc Phi đi lên, vội vàng hỏi.
“Mau… mau đi lấy thuốc mỡ hoạt huyết tan bầm đến đây bôi cho ta”. Nàng bưng mông, lẩm bẩm mắng: “Chắc đánh sưng húp rồi, tên đáng chết… Ai, thế mà cũng xuống tay được chứ?”.
Ngọc Phi giật mình hỏi: “Người vừa rồi là ai ạ?”.
“Còn có thể là ai?”. Chu Nhan tức giận: “Sư phụ ta đấy!”.
“Hả? Ngài… ngày ấy chính là đại thần quan ạ? Trước đây quận chúa lên Cửu Nghi học pháp thuật chính là ngài ấy dạy ư?”. Thị nữ ngạc nhiên ngờ hoặc, nhìn nam tử tuấn tú theo gió mà đi, đột nhiên “a” một tiếng, như thế hiểu ra cái gì: “Lẽ nào quận chúa là vì ngài ấy?”.
“Hả?”. Chu Nhan há to miệng, nhất thời ngạc nhiên.
Nhưng mà Ngọc Phi lại mang vẻ mặt hiểu thấu, nói như đúng rồi: “Nếu như là vì nam nhân như vậy, thì cũng là xứng đáng đấy ạ! Đúng là anh tuấn hơn thân vương Kha Nhĩ Khắc rất nhiều. Thế nhưng sao giờ ngài ấy lại đánh quận chúa rồi bỏ đi? Chẳng lẽ ngài ấy trở mặt, không thèm quận chúa nữa sao?”.
Lẩm bẩm đến đây, Ngọc Phi thoáng dừng lại, hơi thở dài: “Có điều thầy trò yêu nhau vốn đã là cấm kỵ…ôi…”.
“…”. Chu Nhan vừa uống một ngụm nước, thiếu chút nữa phun sạch ra.
Đám nha đầu này, tuổi tác không chênh nàng mấy, nhưng sức tưởng tượng lại đến tầm hoang tưởng. Cơ mà… khoan đã! Bị cô ấy nói thành như vậy, giải thích chuyện mấy ngày hôm nay có vẻ cũng hợp tình hợp lý? Nếu như trong cơn cuồng nộ phụ vương có trách phạt nàng, nếu dùng cớ này trốn tội thì có thuận lợi thoát thân không nhỉ? Dù sao phụ vương cũng không dám đắc tội sư phụ…
Ôi phì phì, nghĩ cái gì thế? Vừa bị đánh còn chưa đủ sao?
Nàng uể oải trở mình trên chiếc đệm lông chồn, rên rỉ làm cho Ngọc Phi phải vội vàng chạy tới bôi thuốc trị thương. Ngọc Phi từ bên ngoài mang rượu thuốc và thuốc mỡ vào, cẩn thận vén áo của nàng lên, nhịn không được thốt lên một tiếng. Da thịt trắng trẻo ngọc ngà và bờ eo thắt đáy lưng ong của quận chúa, từ chân tới lưng đều đỏ rực cả lên, sung to đến nửa ngón tay, mỗi vết đánh đều có thể thấy rõ ràng.
“Trái tim người kia cũng tàn nhẫn quá”. Ngọc Phi oán giận nói: “May mà quận chúa không cùng y bỏ trốn”.
Nói bậy. Với công lực của sư phụ, chỉ cần phẩy tay một cái là nàng cũng có thể đi chầu ông vải luôn, nói chi đến bị thương ngoài da thế này? Nhưng mà nàng cũng lười giải thích, chỉ hất chân giục: “Bôi thuốc nhanh lên, lải nhà lải nhải nhiều như vậy làm gì chứ? Đừng có nhắc đến người này nữa nghe chưa?”.
“Vâng, vâng”. Ngọc Phi sợ quận chúa đau lòng, vội vã ngậm miệng.
Bôi xong thuốc trị thương, sau lưng nàng bỗng nhiên mát rượi, nàng không dám lập tức mặc y phục, chỉ có thể nằm yên đó chờ thuốc mỡ thấm hết. Trong lúc buồn chán, nghĩ tới phụ vương đang trên đường tới bắt nàng trở về, lòng lại càng buồn khổ, nhịn không được quát to một tiếng, tóm lấy cái chén vàng trước mặt ném ra ngoài.
Nàng đã mười tám tuổi, đã trưởng thành lâu rồi, vì sao không thể lựa chọn cuộc sống mà chính mình mong muốn? Chỉ vì nàng là quận chúa Xích tộc, cho nên tự do của nàng, hôn nhân của nàng, hạnh phúc cả đời của nàng, cứ hi sinh công cốc như thế hay sao?
Nếu vậy so ra, nàng và những nô lệ Giao nhân kia có gì khác nhau cơ chứ?
Nằm mơ đi! Nàng đây không thèm khuất phục nhé!
Chén vàng kia vừa bay ra khỏi lều thì bỗng nhiên dừng lại, tựa như bị sức mạnh vô hình nào cả trở, “keng” một tiếng bắn vứt trở về, suýt nữa đập vỡ mặt nàng, Chu Nhan lưng trần rúc trên chiếc giường nệm lông chồn, bị nước hắt đầy mặt, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp thì tức tối chửi um lên.
Phải rồi, chắc là sư phụ sợ nàng dùng các loại thuật pháp như hạc giấy truyền thư chẳng hạn để kêu viện binh tới giúp thoát thân, nên dứt khoát bày kết giới ở đây luôn, phàm bất luận thứ gì liên quan đến nàng đều sẽ bị nhốt lại bên trong, dù cho chỉ là một cái chén đã qua tay nàng.
“Tên đáng chết!”. Nàng tức giận nhặt chiếc chén kia lên, ném lại ra ngoài lần nữa. Lần này nàng dùng thuật phá không, nhưng mà vẫn “keng” một tiếng bị bắn trở về, lăn qua lăn lại trước mặt nàng. Nàng đấm tay xuống nệm, hận đến ngứa ngáy răng lợi: Chết tiệt, tưởng bày kết giới ở đây là có thể khiến ta thành cá mắc lưới ư? Cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ trốn được ra ngoài!
Tròn một buổi chiều nàng ở nơi này làm chuyện nhàm chán, hành hạ cái chén trong tay, ném rồi lại nhặt, nhặt rồi lại ném. Dùng hết mọi mánh khóe liên quan đến kết giới mà nàng biết, nhưng mà một chiếc chén vàng nho nhỏ, làm cách nào cũng không thể phá được kết giới vô hình do y tiện tay vẽ ra.
Đến cuối cùng, Ngọc Phi và Vân Man cũng sợ đến ngây người.
“Đáng thương quá… quận chúa đang làm gì vậy?”.
“Nhất định là bị đả kích quá lớn, đau lòng sắp phát điên rồi?”
“Ừ đấy… phu quân vừa cưới mắc phải trọng tội mưu nghịch, bị giết cả nhà, lang quan như ý vốn đã hẹn nhau bỏ trốn thì lại chẳng nói chẳng rằng bỏ rơi mình, còn đánh mình thành ra như vậy? Ôi, đổi lại là ta, ta cũng không sống nổi mà!”.
“Thương quá, sao Xích Vương còn chưa tới nhỉ? Ta thật lo lắng quận chúa sẽ tự sát đấy…”.
Hai người đứng bên ngoài hóng, xì xào nhỏ to.
“Nói cái gì đấy? Nói cái gì đấy? Câm miệng! Cút hết cho ta! Cút!”. Nàng gần như giận muốn phát điên, lớn tiếng ném chén vàng từ trong ra ngoài, khiến bọn họ sợ quá tránh trú tán loạn. Nhưng mà nghĩ lại, nàng lại sửng sốt. Lạ thật, vì sao nàng không ném nổi cái chén này ra ngoài, nhưng Vân Man và Ngọc Phi lại có thể tự do ra vào? Lúc sư phụ bày kết giới này, đã cho phép hai thị nữa kia tự do ra vào hay sao?
Ông thầy mình nghĩ cũng chu đáo thật, sợ mình chết đói à?
Nàng bực tức lấy tay nện đất, thì tay bỗng nhiên chạm tới thì gì đó mềm mềm, cúi đầu nhìn lại thì phát hiện là quyển sách sư phụ cho nàng lúc trước.
Chu Nhan hơi sửng sốt, cầm lên tiện tay lật vài trang.
Ngoài bìa không viết chữ, khi mở ra, trang thứ hai cũng trống không, chỉ thấy dưới góc phải có viết mấy chữ nhỏ, bên trong toàn là kí tự cổ của Không Tang, may mà nàng ở thần miếu Cửu Nghi theo sư phụ học bốn năm, từng học mô phỏng chữ khắc này nên mới miễn cưỡng đọc được.
Bút tích của Thời Ảnh thong thả tao nhã, đầu bút lông dứt khoát, nét bút hào hiệp, nhìn trông thấm đượm cảnh đẹp ý vui.
Chu Nhan nằm bò trong kim trướng, lật từng trang từng trang, phát hiện mỗi trang đều là pháp thuật tinh diệu mà thâm ảo, từ nhập môn trúc cơ cho đến trình độ thượng thừa, trích dẫn tinh hoa, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, những chỗ phức tạp còn có hình diễn giải, rõ ràng viết chuyên cho tình trạng tu luyện của nàng.
“Đứa bé ngồi tĩnh tọa trong sách vẽ đẹp đấy… Búi tóc chải thật là đẹp”. Nàng chống cằm, nhìn chằm chằm bức tranh dạy cách hít thở, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Hả? Đây là Ngọc Cốt? Trên đó hình như vẽ mình nè?”.
Nàng dùng ngón tay chọc chọc vào Ngọc Cốt trên tóc của đứa bé trong tranh, vô thức nhoẻn miệng cười: “Giống ghê ý!”.
Ghi chép tâm đắc của đại thần quan núi Cửu Nghi, đổi lại là bất cứ người tu luyện thuật pháp nào trong toàn cõi Vân Hoang cũng sẽ nguyện dùng cả đời sau đổi lại một trang giấy. Nhưng mà sau khi Chu Nhan học bay xong, ở nhà đã có năm năm không thể luyện tập pháp thuật, lúc này xem sách chỉ cảm thấy váng đầu, miễn cưỡng đọc vài trang đã ném sách sang một bên.
Từ Thiên Cực Phong thành đến Susa Dhaalu đường xá xa xôi, đại khái cần khoảng hai mươi ngày ra roi thúc ngựa. Có điều nếu phụ vương sốt ruột, dùng tới thuật rút địa, phỏng chừng dăm ba ngày là có thể đến nơi. Toàn cõi Vân Hoang, ngoại trừ đế quân mang dòng máu đế vương Không Tang ở kinh đô Già Lam ra, thì lục bộ vương tộc cũng có linh lực bất đồng của chính mình, chỉ là không đến lúc bất đắc dĩ sẽ không mang ra sử dụng.
Một khi phụ vương đến đây, mình không tránh khỏi bị mắng một trận, sau đó sẽ lại bị áp giải đến vương phủ, bị canh giữ nghiêm ngặt, cho đến lần thứ hai bị gả ra ngoài.
Cuộc sống như vậy đến bao giờ mới là tận cùng?
Nàng hít sâu một hơi khí lạnh, bỗng nhiên ngồi dậy, mặc thêm y phục, nghiêm túc cầm quyển sổ tay kia lên, đặt ở trên đầu gối, nhìn kỹ từng trang từ đầu đến cuối.
Đúng vậy, nếu như nàng muốn sống cuộc sống thuộc về chính mình, thì nằm không ở chỗ này chửi đổng có ích gì? Kêu rách cổ cũng chẳng có ai tới cứu nàng… Nàng phải có được sức mạnh đủ lớn, lớn như sư phụ chẳng hạn, mới có thể giãy ra khỏi mớ xiềng xích này.
Đến lúc đó, nàng mới có thể thật sự tự do tự tại.
Tròn một ngày đêm, quận chúa Chu Nhan không đi ra khỏi kim trướng.
Lúc Ngọc Phi và Vân Man đưa bữa tối vào, thấy quận chúa vẫn còn ngồi ở đó không nhúc nhích, nhìn quyển sách nhỏ hết sức chăm chú, thậm chí ngay cả tư thế cũng giống buổi trưa như đúc, bữa trưa trên bàn cũng chưa có động tới. Hai người lén liếc mắt nhìn nhau, thầm thấy ngạc nhiên.
Quận chúa là người từ nhỏ đã không chịu ngồi yên một chỗ, đã có bao giờ im lặng ngồi đọc sách như thế bao giờ? Không phải bị kích thích đến thay đổi cả tính cách đấy chứ?
Bọn họ không dám nói lời nào, vội vã nhẹ nhàng đặt bữa tối xuống, lui ra ngoài, nhưng vừa bước ra ngoài lều thì chỉ nghe thấy một tiếng gió bên tai, một cái bát bị ném ra, thiếu chút nữa đập trúng cái ót của Vân Man.
“Quận chúa, làm sao vậy?”. Hai nàng vội vã hỏi, nhưng vừa quay đầu lại, lại thấy Chu Nhan đang cầm sách vui vẻ ra mặt nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, miệng la hét: “Ngươi xem! Bay ra rồi! Ta thành công rồi, ta thành công rồi! Bay ra rồi! Ha ha…”.
Vừa nói, nàng vừa xông ra ngoài, điên điên khùng khùng đến không kéo lại nổi. Nhưng mà vừa xông tới cửa thì nàng lại bị lảo đảo một cái, giống như bị thứ gì đó đấm vào mặt ngã sõng xoài xuống đất.
“Quận chúa, quận chúa…”. Ngọc Phi và Vân Man không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vã chia ra hai bên đỡ nàng dậy. hỏi: “Quận chúa sao vậy? Người… người chảy máu rồi!”.
“…”. Chu Nhan không nói gì, chỉ đưa tay lau sạch máu mũi, nhìn chằm chằm vào cửa kim trướng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bỗng nhiên giậm chân một cái: “Ta không tin ta thật sự không làm được! Đêm nay khỏi ngủ!”.
Đèn trong kim trướng, quả nhiên cả đêm không tắt.
Bọn họ nhìn quận chúa ở dưới đèn vùi đầu khổ cực, vẽ vẽ viết viết gì đó lên sách, khóc hết trận này đến trận khác, có lúc còn cao giọng ngâm tụng, ngồi lên huýt sáo dài, không tránh khỏi cả đầu mở sương, chờ đợi lo lắng: Sao quận chúa lại thành như vậy? Nhất định là đau lòng đến sắp điên rồi!
Xin ông trời phù hộ để Xích Vương mau đến nơi này, nếu không sẽ xảy ra án mạng đó!
Đến đêm thứ ba, quận chúa vẫn không ăn không uống không ngủ không nghỉ, vẫn đọc quyển sách trong tay, sắc mặt cũng đã cực kém, thân hình lảo đảo muốn ngã, đến người khác nói chuyện với nàng cũng không nghe thấy tiếng nữa.
Ngọc Phi và Vân Man đang nghĩ không biết có nên nhét cho nàng ăn chút gì không thì đã thấy Chu Nhan đột nhiên đứng dậy, hít sâu một hơi, giơ tay tạo kết ấn trước ngực, sau đó đưa ngón tay về phía cửa làm động tác vẽ tranh. Xoẹt một tiếng, chỉ thấy trong đêm tối bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như chớp lửa va nhau.
Có vật gì đó giữa hư không ầm ầm vỡ vụn, toàn bộ căn lều đều rung lên.
Hai thị nữ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy cả người Chu Nhan nghiêng về phía trước, một ngụm máu phun lên trang sách.
“Quận chúa! Quận chúa!”. Ngọc Phi và Vân Man la thất thanh vội đỡ lấy nàng.
“Mau… mau… dìu ta đi ra ngoài, xem thử có phá được không!”. Nàng nằm trong lòng thị nữ, tay lại chỉ vào cửa, thều thào câu đó bằng giọng nói yếu ớt rồi nhanh chóng ngất đi.