Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 89: Bảo vệ tên cặn bã




Lí Phi vừa lẩm bẩm vừa đi về phong, còn Nha Cô vuốt ngực thở phào: “May mà có cậu, tên Lí Phi này đúng là không còn gì để ghê tởm hơn.” Tôi gật đầu đáp: “Đúng vậy.” “Hay là tôi nay cậu ở bên cạnh tôi ngủ đi….”, Nha Cô lo lắng nói: “Khóa cửa nhà chúng ta không được tốt cho lắm, nhỡ đâu nửa đêm hắn lại lén…tôi sợ lắm.” Tôi đáp: “Không cần, tối nay tôi cũng không ngủ vì còn phải quan sát mọi việc, với cả vẫn chưa tới giờ Tí.” “Cũng đúng.” Nha Cô nói nhỏ: “Vậy giao cho cậu nhé, “người bảo vệ hoa” đáng tin cậy.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại tự tin nhận mình đẹp như hoa vậy?” “Tôi nói cậu đấy, cậu không nói mấy câu dễ nghe hơn được à…”, Nha Cô thở dài nói, “Thôi bỏ đi, mặc dù cậu nói chuyện khó nghe, nhưng chí ít con người cũng khá nhẹ nhàng ấm áp.” Tôi chỉ ờ một tiếng, sau trở về phòng của mình. Lí Phi uống nhiều rượu nên cũng đã ngà ngà say, hắn ngồi trong góc tường, lặng lẽ lau nước mặt. Tôi hỏi: “Cậu khóc cái gì vậy?” “Bố mẹ tôi chết rồi….” Lí Phi khó chịu nói, “Đương nhiên là tôi phải khóc rồi!” Tôi lạnh lùng đáp: “Cậu hại chết chị gái mình, vừa rồi còn nhìn trộm sếp tôi tắm, bây giờ mới ngồi đây khóc? Tôi cảm thấy cậu đúng là đồ nước mắt cá sấu.” “Cậu có ý gì vậy?” “Thứ mà khiến cậu khó chịu không phải là vì chưa báo được chữ hiếu mà bố mẹ cậu đã chết, mà là cậu lo sợ rằng sau này mất đi hai người chăm sóc, cung phụng cho cậu.” “Đừng có ăn nói hàm hồ!” “Ờ, cứ cho như là tôi ăn nói hàm hồ đi….” Tôi cầm thanh kiếm, lưng dựa vào tường, lạnh lùng nói, “Ngủ đi, mặc dù là rất ghét cậu, nhưng tôi vẫn sẽ bảo vể an toàn cho cậu.” Lí Phi khó chịu chui đầu vào trong chăn, hắn toan định tắt đèn, tôi liền nói: “Đừng tắt, trời tối không nhìn rõ được.” “Ờ……” Hắn cuốn mình trong chăn, chốc chốc lại run người lên, cũng không biết có phải là đang khóc hay không, dù sao tôi cũng không muốn quan tâm. Thời gian cứ chầm chậm trôi đi. Bây giờ đã là 10h hơn, Nha Cô cũng đến ngồi bên cạnh tôi. Trong chăn, truyền đến tiếng ngáy của Lí Phi. Nha Cô thở dài nói: “Lí Tuyết quả là một người đáng thương.” “Đúng vậy.” “Trong lòng cậu có thấy khó chịu không? Bởi vì cậu là người phải đối phó với cô ấy.” “Không sao…”, tôi lắc đầu, “Tôi đã nói rồi, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với những việc mà mình làm ra. Cái chết của Lí Tuyết, có thể là do lỗi của gia đình cô ấy, nhưng cũng là lỗi đến từ sự nhu nhược yếu đuối của cô ấy.” Nha Cô nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Vừa nãy tôi thấy cậu gọi chỗ tôi là văn phòng, đúng không?” Tôi hỏi: “Đây không phải văn phòng sao?” “Trước đây, tôi đều nói với mọi người rằng mình ở văn phòng….” Nha Cô chẹp miệng nói, “Văn phòng nghe cũng được đấy, hay là tôi treo cái biển hiệu, để là Văn Phòng Nha Cô, thấy thế nào?” “Ờ, cũng được.” “Đáng ghét, bớt bớt cái giọng lạnh lùng như thế đi được không!” Nha Cô huých vai tôi một cái, giọng pha chút dỗi hờn nói: “Cậu cũng nghĩ một cái tên đi, chẳng nhẽ lại để là Văn Phòng Nha Cô thật?” “Cô tên là gì?” “Tên tôi á? Tên là Nha Cô, làm cái nghề này thì phải bỏ cái tên ngày trước đi.” “Ờ, vậy để là Văn Phòng Nha Cô cũng được.” “Hay là Văn Phòng Mỹ Nữ? Bởi vì dù sao tôi cũng được coi là một mỹ nữ chứ bộ….” “Thôi để là Văn Phòng Nha Cô đi!” “Nói thật, nhiều lúc tôi thấy mình vẫn còn trẻ lắm, thấy mình mãi mãi vẫn chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp, thôi để là Văn Phòng mỹ Nữ nhé?” “Thôi bớt bớt đi! Để là Văn Phòng Nha Cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.