Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 37




Chương 37

Những lời nói của nha cô khiến da đầu tôi tê dại.

Tôi nhỏ giọng nói: “Vừa mới tới nơi đã muốn đi, không thể cho tôi trước tiên nghỉ ngơi một lát được à?”

“Tôi hiểu ý của cậu, nhưng mà việc này đã trì hoãn mấy ngày rồi …:” Nha cô khó khăn nói, “Lúc trước tôi đi giúp cậu, ông chủ Lý đã gọi điện cho tôi rất nhiều lần, thúc giục tôi nhanh chóng trở về kiểm tra giúp ông ấy.”

Tôi thở dài: “Tôi biết ngay là cô không có lòng tốt như thế.”

Nha cô chợt cười: “Cầm tiền rồi, tôi lại chia cho cậu một nửa. Tất nhiên, tiền đề là cậu phải có chỗ nào hữu dụng chứ.

Tôi đành chịu nói: “Được thôi, nhưng tôi phải nói rõ trước, việc gì nguy hiểm cô đi mà làm.”

“Yên tâm, hôm nay chúng ta chỉ đi điều tra trước một chút. Cậu trước tiên đi ra ngoài đi, tôi thay quần áo cái đã.”

Tôi đứng lên bước ra ngoài cửa, mà Triệu Tiểu Nhã cũng cùng tôi đi ra ngoài phòng.

Tôi chưa từng nghĩ tới, bản thân có thể dùng cách này để giao tiếp với cô ấy, nhất thời tôi không biết nên nói gì với cô ấy bây giờ.

Tôi muốn xin lỗi cô ấy, nhưng tôi bỗng nói không ra lời. Bởi vì một khi xin lỗi thì những ký ức của cô ấy về một nhà trưởng thôn sẽ kéo về, tôi không muốn Triệu Tiểu Nhã nhớ lại cái chết thảm thương của cô ấy.

Triệu Tiểu Nhã nhìn ra sự do dự của tôi, cô ấy đi tới bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói: “Anh Tử Trần, em không có giận anh.”

“A?”

“Anh liều mạng như vậy để tìm em, rồi cứu em, em thật sự rất vui …” Triệu Tiểu Nhã dịu dàng nói, “Những việc trước đây đều là chuyện đã qua rồi, với lại người sai không phải là anh, đều là lỗi của Triệu Hiên Hiên cả.”

Tôi cúi thấp đầu, có chút buồn bã đáp “ừm” một tiếng.

Tôi còn đang nghĩ nên nói gì với Triệu Tiểu Nhã, thì nha cô đã thay quần áo xong bước ra ngoài phòng. Cô ấy ngoắc tay gọi tôi lại, nói: “Đi thôi, đợi cậu quay về rồi lại tiếp tục ôn chuyện cũ với cô ấy. Tiểu Nhã, cô ở chỗ này của tôi luôn đi, tôi sẽ tìm cách để cô sớm đi đầu thai thuận lợi

Triệu Tiểu Nhã nhỏ giọng ừm một tiếng, nha cô thuận tiện kéo tôi đi ra ngoài phòng, còn bảo tôi mang theo cả Đường dao. Cô ấy lái xe máy, đưa tôi đi đến một nơi gọi là nhà trọ Hoa Phong, nói đây chính là nhà trọ mà ông chủ Lý nhờ vả xem xét.

Tôi đang muốn bước vào trong nhà trọ xem xem thì nha cô lại bước vào ngân hàng bên cạnh, còn muốn tôi đi cùng cô ấy, tránh việc bị người khác nhìn chằm chằm.

Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy không dùng thẻ gửi một khoản tiền, nhưng lại để tên người nhận là một người đàn ông, gọi là Chu Vũ Minh.

“Đây là người đàn ông của cô?” Tôi hoài nghi hỏi.

“À, đoán sai rồi …” Nha cô cười nói, “Đây là em trai tôi.”

Tôi tò mò hỏi: “Cô chắc là đã gửi được mấy chục vạn rồi, tại sao cô còn phải đưa cho em trai thêm nhiều tiền như vậy?”

Nha cô giải thích: “Em trai tôi rất có tiền đồ, nó một mình ở bên ngoài thành lập công ty, nhưng hai năm nay tiền vốn còn eo hẹp, đều là tôi giúp đỡ nó.”

Tôi nhịn không được nói: “Hai năm rồi mà tiền vốn vẫn còn eo hẹp à?”

“Ai da không sao đâu, dù sao tôi cũng không nói chắc ngày nào mình sẽ chết, làm cái công việc này, có thể sống tới ngày mai hay không đều không biết được …” Nha cô cười khổ nói, “Chỉ cần có thể giúp đỡ nó hết sức là được rồi, chúng tôi đã nói rõ với nhau rồi, đợi đến khi dự án của nó thành công, tôi sẽ nghỉ việc dựa vào nó nuôi tôi, hihi.”

Tôi đột nhiên có chút ngưỡng mộ, nếu tôi cũng có một người chị như vậy thì thật là tốt.

Đợi nha cô gửi tiền xong rồi, cô ấy kéo tôi ra khỏi ngân hàng, dẫn tôi đến nhà trọ bên cạnh xem xét tình hình.

Tôi nhịn không được nói: “Từ những gì được miêu tả từ trước có thể thấy rằng, con quỷ hồn này nửa tháng chỉ xuất hiện hai lần, mà hình như toàn là lúc phụ nữ đang tắm thì nó mới xuất hiện, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nha cô cười: “Đơn giản, tôi chờ một lát rồi bước vào nhà tắm, cậu nấp ở bên cạnh nhìn lén xem sao!”

———————-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.