Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 33: Nương tựa nha cô




Chương 33: Nương tựa nha cô

Đôi mắt âm dương?

Tôi vậy mà có đôi mắt âm dương ư?

Không đúng!

Nha cô quả nhiên không phải người tốt lành gì!

Tôi biết ngay cô ấy sẽ không đối tốt với tôi như vậy, thì ra là hi vọng tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ cô ấy.

Bởi vì bố mẹ còn ở nhà, tôi không thể phát hỏa với nha cô trước mặt họ, chỉ đành nhịn cơn giận này lại.

Đợi cho đến khi bố mẹ sắp xếp đồ vật ổn thỏa rồi, còn giúp tôi đem hành lý đặt bên ngoài cửa, mẹ tôi vẫn còn liên tục nói mấy lời tốt đẹp với nha cô, hi vọng cô ấy có thể quan tâm đến tôi nhiều hơn, còn nói vô cùng cảm tạ đại ân đại đức của cô ấy.

Trong lòng tôi khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu, nghĩ đến việc bố mẹ tôi bị cô ấy qua mặt, nội tâm không rõ là mùi vị gì.

Mẹ tôi nói rồi lại nói, cuối cùng còn khóc nấc lên.

Bà ấy cầm tay tôi, bảo tôi ở nhà nha cô bên ấy nhất định phải nghe lời, chăm chỉ ôn tập bài vở, đừng có làm phiền cô ấy. Một khi người ta không muốn cứu tôi nữa, thì sẽ mất mạng đấy.

Tôi không dám làm mẹ lo lắng, chỉ đành an ủi bà ấy vài câu, để bà ấy đừng nghĩ đến việc này nhiều quá.

Bố mẹ tiện đường tiễn chúng tôi ra đến tận đầu thôn, không dễ dàng gì đợi cho đến khi bên cạnh không còn người nào nữa, tôi tức giận mắng nha cô: “Cô căn bản không định giúp tôi ôn tập đàng hoàng, cô cũng không phải vì muốn cứu mạng tôi, cô chỉ muốn dựa vào tôi mà kiếm nhiều tiền hơn thôi!”

“Đó đúng là mắt âm dương đấy …” Nha cô nhanh chóng nói, “Triệu Tử Trần, cậu còn chưa hiểu rõ sao? Những lời tôi nói với cậu đều là sự thật, nếu không có sự giúp đỡ của tôi, cậu chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì. Nhưng mà vấn đề là, đây cũng là một cơ hội cho chúng ta phát tài!”

Tôi cáu bẩn nói: “Chỉ mới một lần mà đã khiến tôi biến thành một cái xác sống, tôi nào còn dám làm việc với cô chứ!”

Nha cô chân thành nói: “Tôi hỏi cậu, cậu cần bao lâu mới có thể kiếm được hai mươi năm vạn?”

“Tôi…”

Tôi nhất thời câm nín không nói được gì.

Nha cô tiếp tục nói: “Cứ cho là cậu đã tốt nghiệp một trường đại học làng nhàng nào đó đi, rồi ra ngoài làm việc, vậy cần cần bao nhiêu năm mới có thu nhập hàng tháng hơn một vạn? Ở bên cạnh tôi, tôi vừa bảo đảm an toàn cho cậu, vừa đưa cậu đi kiếm nhiều tiền, chuyện này không tốt sao?”

Nói thật, lòng tôi có chút xao động.

“Cậu có thể giúp bố mẹ thuê nhà mới, mua một cái xe nhỏ …” Nha cô nghiêm túc nói, “Còn có Triệu Tiểu Nhã, chỉ cần cậu bằng lòng giúp tôi, tôi sẽ giúp cậu siêu độ cho cô ấy, để cô ấy có thể thuận lợi đầu thai, việc này không tốt hay sao?”

Tôi cúi thấp đầu, cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Bây giờ việc tôi có thể tiếp tục kéo dài sinh mệnh hay không đều nằm trong tay cô, tôi còn có thể nói gì nữa?”

Nha cô an ủi tôi: “Yên tâm, cái gì tôi phải đưa cho cậu một phân tiền cũng không thiếu đâu. Chúng ta đi thôi, sớm quay về chuẩn bị một chút, đến lúc nữa còn phải gọi hồn, để cho cậu và Triệu Tiểu Nhã có cơ hội gặp mặt nhau, cậu chắc sẽ có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy phải không nào?”

Tôi cầm lòng không đặng nói: “Tôi nghe nói người đã mất không thể có thương nhớ, nếu không thì sẽ khó đầu thai.”

Nha cô xua tay nói: “Không sao đâu, đối với những người chết khác thì đúng là như vậy, nhưng Triệu Tiểu Nhã thì không giống, cô ấy đã là lệ quỷ rồi, chỉ là vẫn còn sót lại một ít lý trí, không muốn làm cậu bị thương.”

“Ừm …”

Trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.

Tôi thực sự muốn nói lời xin lỗi với Tiểu Nhã, nghiêm chỉnh đứng trước mặt cô ấy mà nói câu anh xin lỗi.

Nhưng mà hiện tại, sự việc càng trở nên phức tạp hơn rồi. Rốt cuộc thì chính tay tôi đã khiến mẹ cô ấy hồn phi phách tán, cô ấy sẽ nghĩ gì về tôi?

Có phải sẽ hận tôi hay không?

Lúc đó nha cô đã lên xe máy, cài chắc chiếc ô đen trêи xe, nói với tôi: “Lên xe nào, cẩn thận một chút, đừng để bị ánh mặt trời chiếu vào.”

Tôi ngồi phía sau nha cô, nhỏ giọng nói: “Không cần đi gấp như vậy được không? Tôi còn muốn dành thêm thời gian bên bố mẹ.”

“Đi sớm một chút thì tốt hơn, tối rồi thì sợ là không đi nổi.”

“Tại sao?”

Nha cô quay đầu lại nhìn tôi, gằn từng chữ một: “Tối nay … cậu sẽ bị thi biến!”

———————-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.