Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 13




Chương 13:

Khốn nạn ! Cái tên Hàn Đông Khải này đã một mồi lửa đốt căn nhà cũ rồi. Chớp mắt cái trời đã sắp tối rồi bây giờ tôi phải trốn ở đâu đây ?

“Không đúng, quả nhiên không đúng”, nha cô trầm giọng, “mẹ chồng nàng dâu này quả nhiên có hận thù, nếu không tại sao phải đốt căn nhà cũ ?”

“Phóng hỏa đốt nhà là Hàn Đông Khải” tôi nói luôn. Nha cô lắc đầu: “Nhưng Hàn Đông Khải đã không còn thần trí rồi, cho nên chính là Triệu Ngọc Lan ở sau giật dây ra lệnh cho hắn ta làm. Cái này xuất hiện đúng lúc chứng minh giữa mẹ chồng nàng dâu này có hận thù rất lớn, dù gì thì ma quỷ cũng sợ lửa. Triệu Ngọc Lan chính là muốn Hàn Đông Khải đốt quỷ hồn của mẹ chồng.”

“Chẳng lẽ là vì đối phó tôi nên đã ra tay với bà lão đó ?”, tôi kinh ngạc.

“Đây chỉ là một phần thôi nhưng tôi tin rằng giữa bọn họ còn có mâu thuẫn.”

“Nghĩ cũng phải, dù gì lúc đầu bà lão đó cũng nghĩ cô ấy ở bên ngoài bán thân nên mới đem theo Tiểu Nhã tự sát. Đây quả thật là một mối thù không nhỏ.”

“Nhưng tôi thấy có một điểm rất đáng ngờ chính là bà lão đó đối với Triệu Ngọc Lan có hận thù, đáng ra sẽ là bà lão đó ra tay trước, nhưng sao bây giờ lại là Triệu Ngọc Lan hành động trước ?”

Tôi không suy nghĩ mà nói luôn: “Bởi vì ra tay trước có lợi thế hơn.”

“Cái suy nghĩ này của cậu thật là … thôi bỏ đi, có thể cậu nói có lý, nhưng chuyện quan trong trước mắt là phải bảo về tốt cho cậu.”

“Căn nhà cũ bị đốt rồi thế tôi còn có thể trốn ở đâu ?”

Nha cô nói rất nghiêm túc: “Căn nhà cũ không còn nữa, bà lão đó vẫn còn có nơi khác để trốn.”

“Ở đâu ?”, tôi hỏi gấp – “Trong mộ”

Nha cô nói xong câu này tôi đã thấy run cầm cập. Tôi chợt nhớ ra và lấy cái đèn pin chiếu lên người nha cô, có bóng. Xem ra hiện tại cô vẫn chưa bị ma nhập.

“Cô đang làm cái trò gì thế, bọn họ bị chôn cùng nhau đấy.”

“Bọn họ chỉ là chôn chung ở một mảnh đất, lại không phải là bị chôn cùng một phần mộ”, nha cô giải thích, “cậu chỉ cần trốn ở trong phần mộ của bà lão đó thì có thể cứu cậu một mạng. Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn càng nhanh càng tốt.”

“Nhưng mà tôi sợ…” – “Đừng lãng phí thời gian nữa, đợi đến lúc trời tối bọn họ xuất hiện thì cậu sẽ chẳng còn đường sống nữa đâu. Mau lên đi.”

Tôi mắng thầm trong lòng, chỉ đành nhanh chóng trèo lên xe máy, nha cô cũng nói luôn: “Mau ôm chặt lấy tôi, tôi phải tăng tốc đây.”

Tôi túm chặt eo nha cô, cô vít ga đưa tôi phóng vọt đi. Đợi đi đến chân núi thì nha cô mới dừng xe và dặn tôi: “Mau lên trêи đi, đập vỡ phần mộ của bà lão đó, nấp bên cạnh quan tài. Nếu như có thứ gì không sạch sẽ tiếp cận cậu thì cậu lấy con dao cứa lên mình rồi đâm vào cái thứ đó. Nhớ kĩ là phải làm bị thương bản thân trước, để con dao đó dính máu cậu mới được.”

Tôi hít một hơi thật sau, chỉ có thể kiếm chế sự sợ hãi mà bước lên núi. Bầu trời càng ngày càng tối. Cả đường đi tôi đều run cầm cập, mắt nhìn theo ánh mặt trời dần tàn, sắc trời chuyển sang một màu tối đen mờ ảo. Trêи con đường núi yên tĩnh này chỉ có một mình tôi. Tôi ngây ngốc nhìn về con đường đi xuống núi, bên dưới đều là những người đang chạy đi dập lửa. Bọn họ cách tôi xa rất xa, chỉ còn mình tôi đứng ở đây. Phần mộ nằm ngay phía trước, tôi nhìn phần mộ đó, có một chút không dám lại gần. Quan tài của Triệu Tiểu Nhã vẫn đặt ở bên ngoài bởi vì chẳng có ai dám đem quan tài đi chôn. Nhìn phần mộ này tôi có một chút đau lòng, nếu không phải vì tôi thì cô ấy cũng sẽ không đi đến bước đường này.

Không nghĩ nữa, vẫn là bản thân trốn kĩ là quan trọng nhất. Tôi nhìn phần mộ của bà lão đó, bà ấy là người duy nhất trong gia đình này có phần mộ hoàn chỉnh. Bởi vì tuổi khi chết của những người khác được coi là không tự nhiên, không được đắp mộ. Chỉ có bà ấy là tuổi cao, có thể chôn cất đàng hoàng. Tôi cầm một hòn đá, không ngừng hít thở sâu, cố gắng để cho bản thân có dũng khí. Cuối cũng tôi cũng hạ quyết tâm lấy hòn đá đập vỡ mộ ra. Rầm, viên đá đập lên trêи tấm bia mộ tạo ra được một cái lỗ. Bên trong đen xì xì, không thể nhìn rõ được cái gì. Tôi cầm đèn pin chiếu sáng chỉ thấy bên trong có một cỗ quan tài màu đen ngoài ra không còn thứ gì khác. Tôi cắn chặt răng, kiềm chế sợ hãi bước vào trong, giữ cho cơ thể nằm sát bên cạnh quan tài. Sau khi tôi chui vào trong, trời chuyển tối hoàn toàn. Tất cả trở nên tối đen, chỉ có ánh trăng chiếu sáng thì mới có thể tạm thời nhìn rõ. Một khi trăng bị mây che thì xòe tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón.

Tôi nằm trong phần mộ có thể nghe thấy được tiếng thở và cả nhịp tim đang đập. Tôi … tôi rất sợ. Bên ngoài bắt đầu truyền đến những âm thanh kì dị, tôi lén lút nhìn ra bên ngoài, đúng lúc ánh trăng chiếu sáng nên có thể miễn cưỡng nhìn được tình hình bên ngoài. Bên trong quan tài của Triệu Tiểu Nhã đang có một bàn tay chầm chậm thò ra. Bàn tay trắng bệch, gầy yếu, làm tôi sợ hãi run rẩy. Dần dần có một bóng người trèo ra từ trong quan tài. Cô ta cách quá xa làm tôi nhìn không rõ, chỉ có thể dựa vào hình dáng để đoán đó là một thiếu phụ. Cô ta mặc một chiếc váy trắng, sau khi trèo ra khỏi quan tài thì chầm chậm quay mặt sang phía tôi, vừa hay khiến cho tôi và cô ta đối diện. Ngay lập tức chân tôi run rẩy, quần bắt đầu bị ướt, tè dầm rồi. Tôi lớn như này rồi đây là lần đầu tiên tè dầm. Tôi biết là rất xấu hổ nhưng mà tôi thật sự sợ quá rồi.

Người phụ nữ đó từng bước từng bước đi về phía tôi, cách cô ta đi trông rất kì dị, mỗi bước chân đều dùng ngón chân cái để đỡ, dường như bị thổi dựng lên vậy. Vừa đi vừa lắc lư, một cơn gió thổi qua đem bóng dáng của cô ta đổ xuống một cách kì dị, trông giống như một con rắn đang bò trêи mặt đất. Tôi nuốt nước bọt cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại. Cô ta còn cách phần mộ khoảng chừng hai mét, cô ta càng lại gần trái tim tôi đều nhanh chóng muốn chạy cả ra ngoài. Đột nhiên quan tài bên cạnh tôi phát ra âm thanh tiếng cười chế nhạo kì dị. Đó là tiếng cười trầm đục mà sắc bén ngày hôm qua. Lúc này người phụ nữ đó dừng bước, cô ta đứng ở bên ngoài, yên lặng nhìn tôi. Đợi đến lúc cô ta tiến lại gần cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ mặt. Đó là một khuôn mặt có các đường nét trông rất được nhưng bên trêи lại có các đường gân xanh, mắt thì chỉ toàn tròng đen không nhìn thấy một chút tròng trắng nào. Đây… đây là Triệu Ngọc Lan ? Tiếng cười trong quan tài cũng đột ngột dừng lại. Tôi nghe mà thấy da dầu tê dại, lẽ nào khi nãy là tiếng của bà lão ? Thế này thì hay rồi, hai mẹ con bọn họ đều đang ở cạnh tôi. Nhưng không cần biết ra sao nhưng tôi có thể thả lỏng. Bọn họ kiêng dè lẫn nhau, tuy rằng tôi không biết tình cảm giữa bọn họ sao lại tệ như vậy nhưng mà đối với tôi mà nói lại là một tấm bùa hộ mệnh, có thể bảo vệ cho tôi an toàn.

Trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy, một việc bất ngờ đã xảy ra. Có một bàn tay đang túm lấy chân tôi. Tôi quay đầu thấy Hàn Đông Khải đang túm lấy chân lôi tôi ra ngoài. Khuôn mặt vô hồn của hắn ta lúc này trở nên điên loạn, hắn hét vào mặt tôi: “Tôi đưa cậu đi gặp mẹ con họ, để cô ta trả lại mắt cho tôi, trả lại mắt cho tôi.”

———————-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.