Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 104: Còn dám vác mặt tới




Nói thực lòng, tôi chẳng có một chút hứng thú nào với cái tổ chức này hay là việc nhận được sự xác nhận từ họ.Tôi chỉ thấy rằng đây cũng là một đường lui không tồi. Nếu như sau này không tìm được việc, tôi làm nghề này cũng được. Dù sao thì thu nhập cũng cao, làm một thời gian rồi rửa tay gác kiếm cũng được. Nha Cô đưa tôi tấm vé xe, vội vã tiễn tôi ra bến xe, sợ tôi sẽ bỏ lỡ kì thi này. Tôi bắt xe đi vào thành phố, sau đó ngồi xe khách đi. Ngồi trêи xe, tôi nhận được không ít những tin nhắn của Nha Cô, đều là những tin nhắn liên qua đến tổ chứ. Đến khi trời gần tối, tôi cuối cùng cũng tới được trạm xe. Mùa đông miền Bắc mặc dù lạnh hơn miền Nam, nhưng mùa hè lại cũng nóng không kém. Tôi ra khỏi bến xe, đi theo địa chỉ mà Nha Cô đưa, bắt xe taxi đến địa điểm báo danh. Nơi tổ chức kì thi này thực ra là khu kí túc của công nhân công trường. Hội Người Đưa Sông này có rất nhiều bạn bè, mỗi lần tổ chức kì thì sẽ đều nhờ bạn bè giúp đỡ. Thuê một toàn kí túc công nhân cho chúng tôi ở. Tôi tiến đến cửa kí túc, thấy một người bảo vệ đang đứng trực, tôi hỏi một cách lịch sự: “Xin chào, ở gần đây có sông không?” Đây là ám hiệu mà Nha Cô nói với tôi. Bảo vệ ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Có, nhưng không có cầu cũng chẳng có đường.” “Tôi tới là để đưa qua sông.” Nói xong ám hiệu, bảo vệ cười với tôi: “Lại một người mới nữa đến, ai giới thiệu cậu vậy.” Tôi lập tức đưa ra lệnh bài Người Đưa Sông mà Nha Cô đưa cho tôi. “Xem ra cũng biết quy tắc đấy, còn mang cả lệnh Hoàng Tuyền tới nữa. Ô… trời đất ơi, lại còn là màu xanh” Lệnh Hoàng Tuyền? Có phải tên tấm gỗ đấy không? Vả lại sao ông ta lại kϊƈɦ động khi tấm gỗ là màu xanh nhỉ? Bảo vệ cầm tấm gỗ lên, nhìn kĩ một lượt, sắc mặt của ông ta bỗng nhiên biến đổi trầm trọng. Bỗng nhiên ông ta quay sang trừng mắt nhìn tôi nói: “Người của Nha Cô?” Tôi gật đầu nói: “Đúng.” “”Tên gì?“Triệu Tử Trần.” “Ở đây không có chỗ cho cậu đâu, đi chỗ khác ở, chiều thứ 4 quay lại.”, tên bảo vệ bỗng chốc thay đổi thái độ trở nên tức giận nóng nảy không muốn tiếp tôi. Vừa nói, ông ta vừa ném tấm lệnh Hoàng Tuyền xuống dưới đất. Thật là bất lịch sự, tôi cau mày khí chịu nhặt tấm lệnh Hoàng Tuyền lên, hỏi: “Sao ông lại vứt đồ của tôi đi?” Bảo vệ lạnh lùng cười, nói: “Đừng có đứng đây lải nhải, mau biến đi, dù gì cũng sẽ cho cậu báo danh thôi!” Khốn kiếp! Tôi vô cùng tức giận nói: “Dựa vào đâu mà người khác ở đây được còn tôi phải tự đi tìm chỗ khác ở?” “Bởi vì cậu là người của Nha Cô….”, ông ta lạnh lùng đáp, “Ông đây chưa vả cho người một cái là vẫn còn nương tay đấy!” …. Nha Cô sao lại không được người ta cho phép lại gần vậy? Một số người đi ra từ trong công xưởng, bọn họ thấy chúng tôi đang cãi nhau, đều tò mò đi tới xem sao. Một người ăn mặc trông khác trẻ cười hỏi: “Lão Hoàng, sao mà cãi nhau vậy?” Bảo vệ vội vàng đáp: “Chu tiên sinh, tên nhóc này muốn vào đây ở, tôi đang đuổi nó đi.” “Hử?”, vị họ Chu kia ngạc nhiên hỏi, “Có khách tới sao lại đuổi? Việc này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nói là chúng ta không biết phép lịch sự đón khách đấy.” Bảo vệ hừ giọng đó: “Đó là tay sai của súc sinh Nha Cô!” “Nha Cô?” Mấy người đó nghe đến 2 chữ Nha Cô, đều biến đổi sắc mặt ngay tức khắc. Chu tiên sinh lập tức chau mày, nói: “Biết mình là người của Nha Cô mà còn dám vác mặt tới đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.