Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 73: Cùng một chiến tuyến




Đêm thu lạnh.

Dưới mái hiên Hoàng cung tơ lụa cùng đèn lồng được thắp sáng, ngẫu nhiên vài chiếc lá khô vàng rụng xuống phất phới rơi. Giờ Tý đã qua, Lý Đức Tử ngồi ở trước cửa Ngự Thư Phòng ngủ gật, Việt Huyền Tẫn mệt mỏi đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, nhìn Lý Đức Tử đang ngủ cũng không muốn quấy rầy. Một mình bước trong Ngự Hoa Viên, gió lạnh quất vào mặt, hiện một tia ưu sầu, vào lúc này hắn lại nhớ đến nữ tữ kia không thuộc về mình.

Váy dài hỏa hồng, khuôn mặt cao ngạo không ai bì nổi, dung nhan mỹ lệ tuyệt thế, một cái nhăn mày hay một nụ cười tất cả đều chấn động lòng người. Đang lúc hắn thở dài một hơi, một tiếng thở dài khác đồng thời vang lên. Việt Huyền Tẫn tò mò quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử áo trắng lẳng lặng đứng trước bờ hồ, tóc đen phân tán trên lưng ngọc, như một nàng tiên tử thanh lệ thoát tục, càng giống như nàng!

Trên đầu lông mày, bộ tóc đen có hoa cài đầu hình bươm bướm, sợi tóc lại tùy ý tung bay, thật là một nữ tử quyến rũ.

Thanh âm giống như chim vàng anh uyển chuyển sâu xa vang lên:

" Thái Dịch sóng gợn,

Nước sáng lập lờ.

Sênh ca yến tiệc,

Theo hầu đức vua.

Tâu khúc loan múa,

Lên thuyền rồng khua.

Tình vua quyến luyến,

Xoắn xuýt duyên tơ.

Thề non nước vững vàng muôn thuở,

Cùng nhật nguyệt sáng tỏ ngàn thu...."

Trong miệng nàng truyền ra từng tiếng nhớ trong bài thơ《 Lâu Đông Phú 》, một tay nhẹ nhàng đem hà đăng thả vào trong hồ. Việt Huyền Tẫn bước đến bên cạnh nàng, nữ tử kinh hoảng nâng mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau...

Một là kinh hoảng, một là kinh ngạc.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng, đêm khuya quấy nhiễu thánh giá, thỉnh hoàng thượng trị tội." Lâu Nghiên không còn cao ngạo như ngày xưa, lúc này nhu thuận đứng bên cạnh hồ thả đèn, nhẹ nhàng nói, giống như nhu nhược không xương.

Ngón tay Việt Huyền Tẫn đưa xuống cằm của nàng nâng lên, khóe miệng ý cười càng sâu sắc, nhắm hai mắt lại, hơi hơi cúi người, ngửi mùi hương riêng bệt trên người nàng, thì thào nói nhỏ: "Hương thơm của nữ nhân, quả nhiên là mùi hương làm khắp thiên hạ mê đắm. Trẫm suýt nữa quên mất ngươi, Nghiên Nhi..."

Lời còn chưa dứt, bàn tay to đã đưa đến trên eo nàng, làm cho toàn thân Lâu Nghiên một trận sợ run, kinh hô khẽ gọi: "Hoàng thượng..."

"Hư, cảnh đẹp ngày tốt, lại có giai nhân, trẫm đương nhiên sẽ hảo hảo thương tiếc Nghiên Nhi." Hai người là tỷ muội, ngũ quan tất nhiên hơi hơi có điểm giống nhau, vùi đầu vào giữa bộ y phục tuyết trắng, thỏa mãn với thế giới giống Tô Vãn.

Hoặc uyển chuyển, hoặc cuồng vọng, hoặc nhu thuận, hoặc ti tiện, vô tội...

Mối tình đêm thu, cảnh đẹp mỹ nhân ***...

... Phân cách tuyến...

Mùng một tháng chín, Tô Vãn vinh quang trở về. Xe ngựa chậm rãi từ Tây Quốc kinh đô chạy ra, Thiết Mộc ngồi trong kiệu vén rèm đi lên, đến trước mặt Tô Vãn và Việt Băng Ly: "Vãn Vãn, Việt vương, chuyến này thuận buồm xuôi gió. Có thời gian hai người phu thê các ngươi nhất định phải thường xuyên trở lại nơi này... Trẫm tính đi tính lại, giống như có chút chịu thiệt, được một nữ nhi, lại ở Ánh Tuyết quốc rất xa, tâm trẫm thật đau nha..."

Tô Vãn che mặt cười duyên, lão ngoan đồng này lại tới chơi đùa nữa, giống như trong thiên hạ hắn là người thảm nhất vậy, nàng đi lên phía trước ôm Thiết Mộc một cái: "Phụ hoàng, đợi Vãn Vãn sinh hài tử ra, con lại trở lại thăm người! Đến lúc đó mang theo hài tử quay về với ông ngoại, không phải là càng tốt!"

"Hô hô... Ừ ừ... Miệng ngươi giống cái gì thế mà sao lời nói như đường vậy, thật ngọt! Nếu ngươi sau này đem cả cháu ngoại tới đây với trẫm, nửa đời còn lại của trẫm đều ngày ngày thỏa mãn." Thiết Mộc nói đi nói lại, vẫn lại là không chịu tha cho Tô Vãn.

Trác Na công chúa bắt lấy cánh tay của Thiết Mộc cáu lên: "Phụ hoàng, để làm gì a? Có nghĩa tỷ, người sẽ không cần nữ nhi thân sinh của mình nữa sao? Phụ hoàng! Ta ghen... Người nếu thích hoàng ngoại tôn, ta lập tức gả ra ngoài, sinh ra cho người một hoàng ngoại tôn vậy!"

"Trác Na, sao có thể nói ra những lời hoang đường như vậy, phải biết chừng mực." Tát vương tử tính tình luôn luôn trầm ổn, lúc này cũng chen vào nói, nhưng là răn dạy muội muội.

Việt Băng Ly phất áo bào, nói: "Hoàng thượng, không bằng để cho Trác Na theo chúng ta hồi kinh, tìm một nam nhân trong hoàng thân quốc thích thật anh tuấn, như vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên!"

"Việt vương, ngươi tên hỗn tiểu tử kia! Ngươi lừa mất một nữ nhi của trẫm, lại còn chưa đủ, muốn lừa tiếp tiểu nữ nhi của trẫm hả, đi đi... Khẩn trương lên đường đi! Đừng có trì hoãn thêm nữa."

"Vâng! Phụ hoàng, nhi thần cáo lui..."

Tô Vãn ngồi lên xe ngựa, vẫy tay với đám người Thiết Mộc, Trác Na, Tát vương tử, trong cổ họng của nàng còn có một tia nghẹn ngào, thì ra đây là cảm giác chia ly, hình như là nàng càng ngày càng có cảm tình rồi.

Không biết có phải hay không bởi vì bọn họ có quan hệ cùng Nhị nương, cho nên nàng có nhiều liên quan tới họ như vậy, nhất định là thế đi! Nếu không, đối với một đám người xa lạ, mới sống chung với nhau vài ngày, làm sao có thể không đành lòng rời xa thế kia!

Việt Băng Ly tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng "Như thế nào? Đối với phụ hoàng ngươi có phải hay không có quá nhiều không đành lòng rời xa."

Tô Vãn nghiêng đầu, lắc tay: "Làm sao có thể, chỉ là cực kỳ cảm kích thôi."

"Vãn Vãn, rất nhiều khi, nàng đều sợ hãi người khác đoán trúng tâm tư của nàng. Vì cái gì? Thản nhiên làm chuyện mình muốn, là chuyện cỡ nào hạnh phúc. Nàng ở Lâu gia, chưa từng có sự ấm áp. Thiết Mộc hoàng đế tuy chỉ là nghĩa phụ của nàng, nhưng người lại rộng lượng ban hai tòa thành trì cho nàng, hơn nữa cùng Nhị nương của nàng có quan hệ, cái này có phải hay không là người tốt thì có đền đáp tốt?" Việt Băng Ly ghé vào bên tai của nàng, nhỏ giọng nói.

Nhưng mỗi một lời đều như đang đâm thẳng trong lòng của nàng, nàng có chút không được tự nhiên nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, lông mi khẽ run, trên mặt tất cả đều là trốn tránh. Đúng! Nàng không thích người khác phỏng đoán chính xác tâm tư của nàng.

Nhưng mà có một người hiểu biết chính mình như vậy, dùng trái tim ấm áp thật cẩn thận bảo hộ chính mình, tựa hồ cũng là một loại hạnh phúc, nghiêng đầu nhìn việt Băng Ly: "Phu quân đại nhân có năng lực như thế, vậy nói cho Vãn Vãn biết, lúc này ta suy nghĩ cái gì?"

Việt Băng Ly mím môi, đôi mắt hồ li diễm sắc mê ly, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta muốn nghe một chút tiếng tim đập của nương tử, như vậy liền biết nương tử của ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì..."

"Ha ha... Được! Nhìn xem ngươi thật sự có phải hay không có thể nghe được." Tô Vãn tươi cười xinh đẹp, không tránh kịp.

Việt Băng Ly từ trước bộ ngực nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen ân cần chăm chú nhìn gương mặt Tô Vãn, mặt mày cong cong mơn trớn của ngũ quan của nàng, giống như muốn khắc vào trong lòng thật sâu "Lòng ta có Vãn Vãn, trong lòng Vãn Vãn có ta. Đây cũng là suy nghĩ hiện tại của nàng..."

Tim Tô Vãn hơi lộp bộp một chút, nhìn nam nhân trước mặt, không để ý đồng thời ôm lấy cổ của hắn: "Ta không thích thề non hẹn biển, chỉ thích hành động thực tế. Lần này chàng cho ta kinh hỉ, không sai biệt lắm đã thỏa mãn ta. Nhưng mà chuyện cần làm vẫn phải cần làm, phu quân vẫn cần phải quỳ gối, nhưng Vãn Vãn hiểu rõ, nam nhi dưới đầu gối có hoàng kim, cho nên tiệc tối Vãn Vãn sẽ yên lặng thay phu quân giữ bí mật."

"Thật sự không chừa lại đường sống cho ta sao? Lòng ta chân thành như vậy, vì sao Vãn Vãn lại nhẫn tâm ra tay? Nương tử..." Việt Băng Ly tội nghiệp ôm thân thể Tô Vãn.

Tô Vãn không nói một lời, chỉ là bình tĩnh dựa vào vai hắn, tham lam hít lấy mùi hương trên người hắn, nhắm lại hai mắt, hưởng thụ một khắc an nhàn.

Trải qua một ngày đường xe, rốt cục đi vào biên cảnh Ánh Tuyết quốc, Thất Nguyệt thành, nhưng vừa mới tiến vào thành, lại phát hiện trong thành cửa hàng buôn bán vắng vẻ lạnh lẽo, giống như là không có người dân sống.

Việt Băng Ly nhìn tình thế không đúng lắm, lập tức ngăn đại đội đi trước, để cho Tả Diễm đi xuống tìm hiểu, đồng thời để thị vệ trở lại mười phần tinh thần. Tô Vãn nhạy cảm vén màn xe lên, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

"Phu quân, ta cảm thấy trong thành có khả năng đã xảy ra đại sự gì đó, chàng xem, trước cửa mỗi nhà đều treo ngải thảo, hẳn là đang phòng tránh bệnh tật nào tiến đến." Tô Vãn chỉ chỉ trước cửa nhà nhà treo ngải thảo.

Việt Băng Ly không ngờ tiểu thê tử cư nhiên đối với thảo dược có một chút nghiên cứu, bất quá nghĩ lại lúc đó, hắn đến cướp lấy người khi đó căn nhà có rất nhiều dược liệu đều thập phần kỳ lạ, hắn cũng chưa từng thấy qua, rốt cuộc vị tiểu nương tử này trên người giữ bao nhiêu bí mật?

Tô Vãn nhìn bộ dáng ngẩn người của Việt Băng Ly, khuỷu tay thúc vào hắn, hỏi: "Làm sao thế? Đang nghi hoặc vì cái gì ta lại biết những thứ này phải không? Ngươi cũng đừng quên, cha ta có một Dược Viên, ta lớn lên ở nơi đó, có thể không biết mấy thứ này sao?"

Lúc Việt Băng Ly đang muốn mở miệng, Tả Diễm từ ngoài bẩm báo: "Gia, Thất Nguyệt thành đã bị nhiễm ôn dịch, nhưng quan viên nơi này cư nhiên bỏ quên dân chúng đi chỗ khác, cho nên vừa mới rồi không có tướng sĩ trông coi cửa thành."

Sau khi Việt Băng Ly nghe thấy, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng phân phó: "Lập tức đi đại phủ huyện nha..."

"Gia, hiện tại vương phi có thai, chúng ta nên lập tức rút lui khỏi tòa thành thị này, nhanh chóng gửi thư đến Tri Phủ đại nhân xử lý việc này đi! Nếu là vương phi bị nhiễm phải, sợ là..." Tả Diễm biết Vương gia nhà hắn luôn luôn khẩn trương chuyện của người dân, nhưng là vương phi nương nương thân thể cùng hài tử trong bụng mới chính là trọng yếu nhất.

Việt Băng Ly ừm một tiếng, nhìn Tô Vãn rồi vỗ vỗ tay nàng, đang định muốn nói gì, tay mềm Tô Vãn đặt ở trên môi hắn "Như thế nào? Lúc này muốn bỏ lại ta hả, chớ quên, ta có chút nhận thức đối với thảo dược, vì cái gì không cho ta lưu lại. Ta sẽ bảo vệ tốt hài tử..."

"Nhưng mà..." Việt Băng Ly định nói gì, Tô Vãn lập tức cắt ngang: "Đừng nhưng mà, không có nhưng mà. Ta lưu lại, xác định rồi! Dầu gì cũng là Việt vương phi, làm sao có thể có việc đã bỏ chạy. Đây không giống tác phong của ta, ngươi hiểu mà."

Hắn làm sao có thể không biết nàng lợi hại, làm sao có thể không hiểu nàng. Chỉ là hôm nay không giống ngày xưa, phụ nữ mang bầu, cư nhiên còn muốn giống như trước điên điên khùng khùng như vậy, tuyệt đối không thể! Suy tư đến đây, hắn vươn tay, nhếch miệng ôn nhu nói: "Vậy nếu Vãn Vãn muốn lưu lại, vậy thì lưu lại đi! Chúng ta phu thê đồng tâm, tuyệt đối có thể đem tất cả chuyện tình giải quyết hết, đúng không?"

"Đương nhiên..." Tô Vãn phượng mâu cụp xuống, ngay tại lúc nàng thả lỏng cảnh giác, Việt Băng Ly đột nhiên vươn ngón trỏ ra điểm huyệt đạo của nàng, thật có lỗi nói: "Vãn Vãn, bổn vương nói qua sẽ bảo hộ nàng cả đời, tuyệt đối không cho ngươi đặt mình vào trong bất luận chuyện nguy hiểm gì, ta sẽ để Tả Diễm bảo hộ nàng rời đi. Chuyện tình nơi này, ta sẽ xử lý tốt."

Tô Vãn trừng lớn hai mắt nhìn việt Băng Ly, sau đó nhếch miệng, không nói nữa, đóng lại hai mắt. Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái...

Việt Băng Ly vươn người nhảy xuống ngựa, lạnh giọng phân phó cho Tả diễm: "Cần phải bảo vệ tốt Vương phi nương nương an toàn!"

"Vâng! Gia!" Dứt lời, Tả Diễm điều khiển xe ngựa lập tức rời khỏi Thất Nguyệt thành.

Việt Băng Ly phân hơn nửa thị vệ cho Tô Vãn, chính mình dẫn theo mười thị vệ cùng nhau một mạch tiến đến đại phủ huyện nha. Đi qua mấy ngã tư, cũng không gặp người nào, có thể thấy được bao nhiêu vắng vẻ lạnh lẽo.

Đầu đường cuối ngõ, luôn luôn mơ hồ nghe được một chút tiếng khóc. Lão bà bà lớn tuổi trơ mắt nhìn bạn già của mình bị đẩy đi hoả táng, loại sinh ly tử biệt thống khổ này, như là bị chém bởi một đao tàn nhẫn.

Đi đến đại phủ huyện nha, quả nhiên là bỏ lại đại phủ mà đi, mặt Việt Băng Ly đầy tức giận, lúc này một lão giả hơi hơi run rẩy từ phía sau cầm cây chổi đi ra "Tri Phủ Đại Nhân bỏ chạy, phải báo quan lên trên lãnh huyện, những người chưa bị nhiễm bệnh đều đã khẩn trương ly khai rời khỏi thành hết rồi."

"Người này đường đường là Việt vương gia, đặc biệt tới Thất Nguyệt thành giải quyết cho dân chúng, lão nhân gia ngươi có biện pháp nào liên lạc được với các trưởng thôn không?" Một người trong quân doanh cũng là một vị tướng nho nhỏ hỏi, gặp chuyện này cũng có một ít thủ đoạn xử lý.

Lão giả vừa nghe, có một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ ngẩng đầu thong thả nhìn Việt Băng Ly trước mặt, sau đó bình tĩnh vuốt cằm: "Ta mang các ngươi đi tìm thôn trưởng vậy! Bất quá ôn dịch này dù cho hoàng thượng có đến, sợ rằng cũng không có biện pháp giải quyết."

Việt Băng Ly thở dài một hơi, đi đến bên trong huyện nha, đẩy cửa ra, khắp nơi không nhiễm một hạt bụi, tất cả quan viên đều đã chạy đi, lão giả kia cư nhiên vẫn giữ bổn phận đúng bổn phận của mình như vậy. Đất nước này, vẫn còn có mấy người lương thiện.

Đi đến phía sau huyện nha, lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở dưới, nghe được tiếng bước chân của hắn, chậm rãi xoay người lại, Tô Vãn dịu dàng mỉm cười, trên người dường như lóe ra ánh sáng chói mắt "Phu quân đại nhân, ngươi thật sự cho rằng cứ đơn giản bỏ lại ta như vậy sao?"

"Gia! Thuộc hạ có tội! Không bảo vệ tốt nương nương, ngược lại còn bị nương nương áp chế, cứng rắn trở về Thất Nguyệt thành." Tả Diễm đằng sau người Tô Vãn đi tới, hai tay ôm quyền, cúi đầu áy náy.

Việt Băng Ly thật sự là không còn lời nào để nói, lắc đầu thở dài: "Thôi! Nương tử của ta sợ là thiên binh thiên tướng cũng khó mà trông coi được! Nàng muốn làm chuyện gì, thì ai có thể ngăn cản?" Dứt lời, đi lên phía trước, ôm lấy thân thể của nàng: "Vì cái gì không nghe lời như vậy, nếu là nàng có chuyện gì không hay xảy ra, ta như thế nào ăn nói với Nhị nương của nàng, lại còn khiến ta đau lòng..."

"Ngươi nói, thiên binh thiên tướng đều khó mà đem ta trông coi, huống chi là một ôn dịch nho nhỏ, làm sao có thể đơn giản động chạm tới ta được chứ. Ta nhưng là bách độc bất xâm!" Tô Vãn ngẩng đầu cười, nhìn nàng mỉm cười như vậy, hắn cũng không thể đành lòng bỏ lại nàng. Càn hận không thể vĩnh viễn khóa nàng ở bên người.

Một bên Tả Diễm nhìn đôi phu thê ân ái kia, kìm lòng không nổi dương lên khóe miệng, Vương gia và vương phi quả thật là một đôi ông trời tác hợp cho, một người khuynh thành tuyệt sắc, một người ẩn giấu cơ trí cường đại...

Nửa canh giờ sai, tất cả thôn trưởng bên trong thành Thất Nguyệtđều tập hợp trên đại đường. Tô Vãn cùng việt Băng Ly vừa mới ngồi xuống, liền có người nhận ra hai người: "Việt vương? Việt vương phi?"

"Vâng! Chính là Việt vương và Việt vương phi, vì nương nương trên đường đi sứ Tây Quốc trở về qua nơi này, phát hiện có ôn dịch, nên mới cùng Vương gia dừng chân xuống Thất Nguyệt thành xử lý chuyện ôn dịch. Các vị đại nhân xin yên tâm, Vương gia cùng vương phi sẽ thay các ngươi giải quyết mọi việc!" Nói chuyện là Tả Diễm, thói quen của hắn là nói thay cho Việt Băng Ly, mặc kệ là trường hợp gì xảy ra, đều có thể trấn định như vậy. Tuyệt đối không chỉ là một người hộ vệ đơn giản.

Các vị thôn trưởng nghe xong, chụm đầu ghé tai bàn bạc, cuối cùng toàn bộ đều quỳ xuống dưới đất, cao giọng cầu xin: "Sớm nghe nói Vương gia và vương phi tâm địa thiện lương, vương phi lại thay thế người dân nước Ánh Tuyết quốc đi sứ sang Tây Quốc, hơn nữa còn lấy về khế ước hữu nghị giữa hai nước. Xin các ngài hãy cứu lấy những người dân ở đây, Tên tham quan họ Lưu kia sau khi phát hiện ôn dịch liền lập tức vơ vét của dân, bỏ lại chúng tôi rời đi, mắt thấy ôn dịch càng ngày càng liên miên không dứt, lòng người đều hoảng sợ..."

Việt Băng Ly và Tô Vãn hai người hiểu ngầm, đứng dậy, tự mình nâng các vị thôn trưởng đứng lên: "Bổn vương cùng vương phi nhất định sẽ vì mọi người giải quyết, hiện nay quan trọng nhất chính là xử lý ôn dịch rong thành, chuyện tham quan đó cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Hiện tại phiền toái các vị thôn trưởng đi thống kê số người nhiễm bệnh từng nhà trong thôn, báo lên danh sách, toàn bộ mang tới phía sau huyện nha để cách ly ra, phòng ngừa thêm người bị nhiễm. Chúng ta cam đoan bọn họ còn sống tiến vào, cũng còn sống ra ngoài!" Dứt lời, lại nhìn thị vệ lúc nãy nói: "Mời tất cả các đại phu đến huyện nha, bổn vương muốn đích thân cùng bọn họ trao đổi..."

"Vâng! Vương gia..." Các vị thôn trưởng cùng thị vệ đồng loạt thanh đáp lại.

Thôn trưởng rời đi, lập tức an bài thị vệ đến bảo vệ cửa thành, vùng có ôn dịch không thể ra ngoài, cũng không thể tiến vào tùy tiện.

Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly gặp chuyện bất loạn nhưng lại đem mỗi việc an bài thỏa đáng, hơi hơi nhếch miệng, phu quân của nàng quả nhiên không phải người bình thường.

Bởi vì thị vệ nhân số ít, toàn bộ sử dụng trong Thất Nguyệt thành, nên huyện nha cũng chỉ còn lại có vị lão giả dọn dẹp kia cùng Tô Vãn, Việt Băng Ly... Hai người ngồi ở nội đường, Tô Vãn chậm rì rì nhìn sách thuốc, cùng đợi các vị đại phu đến.

Không quá nửa quá canh giờ, mười mấy đại phu trong thành vâng lệnh mà đến. Tô Vãn cùng các đại phu thảo luận chứng bệnh ôn dịch, sau đó lật xem sách thuốc, lại nghe một chút thảo luận của mấy người đại phu, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.

Buổi chiều giờ Dậu, đại phu rời đi, ước định ngày mai tiếp tục gặp mặt, còn phải kê phương thuốc khống chế ôn dịch. Tô Vãn mệt mỏi nằm trên ghế, ưu sầu nhăn mi, đó là dạng bệnh chứng kì lạ gì, nàng thực sự không hiểu. Dù sao nàng chỉ biết nghiên cứu độc dược, chỉ đơn giản biết cách chữa trị một số bệnh lí đơn giản, xem tên loại bệnh, nhưng nàng căn bản không có biết về ôn dịch này.

Việt Băng Ly ưu sầu lật xem danh sách, lại nhìn nhìn số người sắp chết, rồi nặng nề đóng lại quyển sách. Nếu Tri Phủ đại nhân không có vứt bỏ dân chúng ly khai, cho dù được khống chế, ôn dịch cũng tuyệt đối không thể liên miên không dứt được như vậy.

Tô Vãn đi đến sau người Việt Băng Ly, ôn nhu thay hắn bóp vai, nói: "Phu quân yêu, chuyện này vừa mới bắt đầu, chúng ta sẽ nghĩ được biện pháp giải quyết, đúng hay không? Cho nên ngươi không cần phải lo lắng quá."

"Vãn Vãn, nàng có manh mối gì không?" Việt Băng Ly nặng nề vuốt cằm, đồng thời quay đầu nhìn Tô Vãn hỏi.

Nàng mím môi cười nhạt nói: "Ta chỉ nhận thức được thảo dược, nhưng xem chứng bệnh còn phải hiểu thêm sâu hơn. Không cần lo lắng, rồi sẽ nghĩ tới biện pháp giải quyết thôi."

Việt Băng Ly nắm chặt tay mềm của Tô Vãn: "Ta không vội, thị vệ nhất định chuẩn bị bữa tối, sau khi dùng xong, phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần mệt mỏi quá. Biết không? Nếu không con của chúng ta sẽ kháng nghị."

"Hiểu rõ." Tô Vãn nặng nề gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng mà mơn trớn mặt của hắn, vuốt vuốt đôi mi đang nhăn lại, sau đó mới sáng lạn nhếch miệng, đặt lên một nụ hôn ôn nhu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.