Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 56




Năm ngày sau, pho tượng Phật lớn Thái hậu nương nương rốt cục di giá hồi cung. Tô Vãn thực sự mừng rỡ muốn đốt pháo, thật là chưa từng thấy một bà bà (mẹ chồng) như vậy, năm ngày đơn giản này có thể hành hạ như lôt một tầng da người. Ngày ngày phục dịch lão nhân gia này, là người cũng lần không được. Sau khi Thái hậu nương nương rời đi, cả vương phu giống như được thở một ngụm khí lớn.

Giờ Tỵ, Tô Vãn lẳng lặng ngồi ở chòi nghỉ mát trong vườn, đám người Hồ Nhất đứng yên lặng đợi ở một bên, Tô Vãn từ từ đứng dậy, bước chân tới trước hồ nước, ưu nhã cười nói: “Hồ Nhất, từ ngày hôm nay trở đi, ngươi chính là hộ vệ trong phủ Việt vương, ngươi phải biết mỗi tiếng nói hành động của ngươi tuyệt đối đại diện cho vương phủ, Vương gia, bổn Vương phi. Nếu không nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, làm ra chuyện gì, bổn Vương phi ra tay tuyệt đối không nhân từ, ta nói có ý gì, chính ngươi đã rõ ràng chưa?”

Hồ Nhất gật đầu, hai tay chắp tay thi lễ, đám người cùng kêu lên nói: “Bọn ta nhất định nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, vì Vương gia, Vương phi cung cúc tận tụy, chết không từ.”

Tô Vãn nghe đã cảm thấy phiền muộn, tới tới lui lui chỉ có hai câu này, nói qua không chán sao? Khẽ nâng mắt, giọng miễm cưỡng nói: “Những người khác đi xuống đi. Hồ Nhất tới ngồi.”

Đám người Hồ Nhất nghe thấy, hai mặt nhìn nhau, Hồ Nhất gật đầu một cái, lúc này đám người Hồ Nhị, Hồ Tam mới xoay người rời đi. Hồ Nhất cung kính bước tới trước mặt Tô Vãn: “Có chuyện gì, thuộc hạ đứng nói là được rồi, chủ tử thủy chung là chủ tử, tôi tớ thủy chung là tôi tớ, cùng chủ tử ngồi cùng bàn là không hợp quy củ, vương phi nương nương không nên làm khó thuộc hạ mới phải.”

Tô Vãn nghe, sâu kín ừ một tiếng, cúi đầu cẩn thân thưởng thức chén nước mơ trong tay, uống thế nào, cảm nhận mùi hương thế nào. Ngón tay miễn cưỡng tham lam chút mát mẻ trên chén sứ ướp lạnh, hồi lâu nàng mới lên tiếng: “Hồ Nhất, các ngươi là tướng sĩ, tự nhiên là có nguyên tắc của mình, ta hiểu. Bất quá có một số việc, bổn vương phi hay là muốn mời đi làm mới làm.”

Hồ Nhất nghe, khóe miệng nhẹ nhàng co cắp, rốt cuộc là chuyện gì? Lại muốn kéo đến đạo nghĩa trước, tính tình của vị vương phi này thật là làm cho người ta phải mò mẫm, nàng không tin mình đó là bình thường, chẳng lẽ là thử dò xét? Trong lúc suy tư, lập tức khom người, ôm quyền: “Chuyện Vương phi nương nương phân phó, tuyệt đối không nói một chữ ‘không’.”

“Hồ hộ vệ, ngươi sẽ không sợ bổn vương hi hãm hại, cho ngươi đi giết người phóng hỏa, làm chuyện gì phi pháp. Hoặc là nhân cơ hội này giao ngươi cho triều đình, cầm tiền thưởng, lập công?” Tô Vãn ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Hồ Nhất, trêu ghẹo.

Hồ Nhất ... không... không kiêu ngạo nói: “Vương phi nương nương chứa chấp Hồ Nhất làm hộ vệ, như vậy Hồ Nhất ... gần ... là người của vương phi nương nương, Hồ Nhất giết người phóng hỏa, thì đồng nghĩa là Vương phi nương nương giết người phóng hỏa, chuyện như vậy, Hồ Nhất dùng một chút nhân cách của mình bảo đảm, ngài tuyệt đối sẽ không làm.”

“Ha ha ....” Tô Vãn phảng phất nghe được chuyện rất buồn cười, che mặt cười duyên, tư thái này rất động lòng người, váy tơ tằm vàng nhạt tự nhiên, uốn lượn đầy đất, cười một tiếng, là khuynh quốc khuynh thành. Việt Băng Ly từ Thư Uyển ra ngoài, nghe được tiếng Tô Vãn cười, bước tới chòi nghỉ mát: “Xem ra là Hồ hộ vệ có được lòng vương phi, lại làm vương phi cao hứng như thế.”

“Hồ Nhất sợ hãi.”

Tô Vãn đứng dậy, kéo Việt Băng Ly ngồi vào bên cạnh người mình, tự mình đưa chén mơ lạnh tới trước mặt hắn nói: “Nay Hồ hộ vệ trung thành có trời đất làm chứng, thật sự làm cho người ta yên tâm. Bổn vương phi chẳng qua là để cho hắn đến trong phòng Thủy Nguyệt, cùng giúp đỡ Thủy Nguyệt, A Bích giặt quần áo, đây vốn là chuyện của nữ nhi, để cho nam tử đi làm, bây giờ có chút không ổn. Nhưng bây giờ trong phủ, tì nữ không đủ, thật là cấp bách không đủ, chỉ là không nghĩ đến Hồ hộ vệ ‘cung cúc tận tụy, chết không từ’ tới biểu hiện trung thành.”

Khắp người Hồ Nhất đổ mồ hôi lạnh, vị Vương phi này thật là phô trương thanh thế, đến cuối cùng hắn đường đường nam nhi bảy thước lại thành trò cười cho một nữ tử. Nàng đang thử dò xét cũng được, trả thù cùng được, chỉ cần có thể ở lại chỗ này, không cần làm sơn tặc, như vậy...

Việt Băng Ly buồn cười, nhìn canh giờ một chút, liền đuổi Hồ Nhất đi. Chuyện giặt quần áo này, bỉ vì một câu của Việt Băng Ly, cũng liền thôi. Thật ra thì cũng chỉ có ba người biết, giặt quần áo cái gì, bất quá là ngụy trang. Vị Vương phi nương nương này có một loại hứng thú vượt qua người bình thường, gây khó dễ ngươi làm trò cười, cũng là bình thường.

Ban đêm, gió mát thổi thổi. Tô Vãn ngồi ở trên xà nhà, Tương Tư ngồi ở bên người của nàng, lột quýt cho nàng, đồng thời có chút lạnh lùng nói: “Vương phi nương nương, người ngồi ở chỗ này, Vương gia trở về phủ không tìm được người, sợ là sẽ lo lắng.” Thật ra thì ý của nàng là, nếu để cho Vương gia phát hiện chuyện người làm, mới là không ổn.

Tô Vãn gật một cái nhin Tương Tư, cầm lấy múi quýt nhét vào trong miệng mình nói: “Nha đầu ngươi có cái gì thì nói thẳng, nơi này chỉ có ta ngươi, không cần quanh co lòng vòng. Vương gia đi trong cung, như thế nào trở lại nhanh như vậy, bổn vương phi không ngồi ở chỗ này chờ kết quả sao? Kết quả này không ra, ta cũng không có thể an tâm ngủ.”

“Dạ dạ ... Tương Tư sẽ vẫn phụng bồi ở bên người nương nương.” Tương Tư khéo léo cười một tiếng, lập tức lên tiếng đáp lời.

Trăng trên cao, trời đột nhiên thay đổi mầu, mây đen trôi nổi, che lại mặt trăng, chân trời vang lên tiếng sấm muộn, tia chớp phá trời không. Tương Tư lập tức đứng dậy: “Nương nương, trời muốn mưa, xin người trở về phòng đi. Nếu mắc mưa, sẽ bị lạnh. Vương gia sẽ trách tội Tương Tư.”

Tô Vãn trầm ngâm ừ một tiếng, liếc mắt nhìn phía đông nam, kết quả tối nay là không tới tay. Như vậy an tâm đợi Vương gia nhà nàng về đi. Tung người nhảy xuống đất, bước tới tẩm điện, đẩy cửa sổ, nằm nghiêng trên giường nhỏ, nghe âm thanh hạt mưa lớn chừng hạt đậu đánh lên ngói lưu ly.

... ...... ...... ... Cùng lúc đó ... ...... ....

Hứa Tướng phủ.

Trên hành lang giữa vườn hoa, tiểu tỳ nữ bưng tổ yến tới gian phòng cho Hứa Tướng phu nhân, khẽ gõ cửa: “Ngài muốn canh tổ yến, phòng bếp đã nấu xong. Nô tỳ có thể vào không?”

“Vào đi.” Ở trong, mang theo thanh âm mượt mà nhưng mệt mỏi của phu nhân vang lên. Tỳ nữ lúc này mới đẩy cửa ra, đem canh tổ yến tới đặt trên cái bàn tròn trước mặt vị phụ nhân đẹp đẽ quý giá kia, dùng muỗng canh đem canh tổ yến trong cái chén kiểu hoa văn phù dung, đưa tới trước người Hữu tướng phu nhân: “Phu nhân, xin dùng.”

Hứa tướng phu nhân khẽ ừ một tiếng, nhận lấy cái chén, từng muỗng từng muỗng thưởng thức tố yến. Trên bức rèm phía sau nàng thêu hình chuông vàng, hương huân trong lò đốt một loại hương liệu đặc biệt, tỳ nữ ngửi được, thích ý đóng lại cặp măt hỏi: “Phu nhân, điểm hương hôm nay, ngửi thật tốt.”

Môi đỏ của Hứa tướng phu nhân khẽ nhếch, đáy mắt ẩn náu chút đắc ý: “Tất nhiên, tỳ nữ thấp kém các ngươi nơi nào ngửi qua hương thơm như vậy, hơn nữa trong đó nó có công hiệu đặc biệt, ngươi cũng không hiểu đi. Đem đi đi, bản phu nhân không cần.”

“Vâng, phu nhân.” Tỳ nữ phúc thân, hiểu nhiều biết rộng thêm hai cái mùi thơm đặc biệt này, bưng cái chén canh chuẩn bị rời đi, trên mặt Hứa tướng phu nhân đột nhiên thống khổ che ngực. “A.....”

“Phu nhân, ngài sao vậy? Phu nhân ...” Tỳ nữ cả kinh, khay tử đàn trong tay, rơi xuống đất, chạy lên trước sợ hãi hỏi tới.

Người Hứa tướng phu nhân thống khổ ném đi bộ ấm trà trên bàn, một tiếng một tiếng thấp khẽ: “Tiện nhân, ngươi bỏ trong canh tổ yến của ta cái gì ... A ... Đại phu ... Tiện nhân ...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.