Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 13: Mục đích cưới nàng




Màn vải tung bay, giữa chánh đường xinh đẹp một cỗ không khí quỷ dị, Tô Vãn lẳng lặng đứng bên Băng Ly, hắn biếng nhác như cáo đôi mắt nhíu lại dừng trên người Thái hậu. gằn từng tiếng rõ rệt: "Nhi thần không thể không cưới Lâu Vãn!" Dứt lời, hắn gắt gao nắm bàn tay mềm mại của Tô Vãn, xoay người rời đi.

Lần đầu tiên Tô Vãn thấy nam nhân kia phẫn nộ, toàn thân cao thấp đều lộ ra vẻ thê lương, còn có chán ghét, căn bản không phải thái độ của người con đối với mẫu thân . Nàng không truy vấn, cũng không muốn biết này nam nhân này cùng thái hậu có quan hệ gì, đến Thượng Lâm Uyển, vén tà áo dài của hắn xem xét miệng vết thương, nhíu mày:

"Máu sẫm cả vải, băng vết thương một lần nữa đi."

Việt Băng Ly rút tay về, âm trầm xoay người nhìn ao nước xanh biếc, "Bổn vương muốn ở một mình, ngươi đi đi."

Tô Vãn dịu dàng trả lời, "Vâng, Vương gia." Dứt lời, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Việt Băng Ly ột nhiên duỗi tay, đem cả người nàng gắt gao áp vào lòng ...

Tô Vãn không có nửa điểm giãy dụa, đáng ghét, muốn nàng đi, lại đột nhiên làm vậy, rốt cuộc muốn gì đây! Quả thực là một nam nhân kỳ quặc. Ngay lúc muốn giãy giụa, lại cảm giác được thân thể hắn khác thường.

Thậm chí có một chút phanh lại, hắn...

Tâm không hiểu sao mềm xuống, nam nhân này rốt cuộc trên người gánh vác những gì, vì sao lại muốn cưới phế vật như nàng? Vì sao lại đối đãi với mẫu hậu mình như vậy? Vì sao không thể bị thương? Trong thân thể rốt cuộc che giấu cái gì? Nam nhân tựa hồ khiến nàng rất hiếu kỳ.

Việt Băng Ly lần nữa ngước mắt lên, đã khôi phục thái độ ôn hòa, mặt mày loan loan, cười nói: "Nhuyễn ngọc ôn hương bên người, trái tim Bổn vương rung động nha, hôm nay ở lại trong cung đi.”

Tô Vãn lông mày phút chốc vặn cùng một chỗ, đèn nén giận dữ xuống nói: “ Nếu Vãn Vãn không thể hồi phủ đúng giờ, phụ thân sẽ lo lắng. Đường đường là Việt vương, sẽ không lỗ mãng với người khác.”

Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, vừa nảy xảy ra như vậy, hiện tại lại cười như vậy, làm gánh hát Xuyên kịch [1] biến sắc nha. Thật sự là làm cho người ta chán ghét, lại cảm thấy ghê tởm. Mới vừa rồi lòng có chút đồng tình, chỉ có thể là bố thí cho chó.

Việt Băng Ly ho khan hai tiếng, đến trước mặt Tô Vãn, một tay nắm tay nàng, “ Đi Thái Y viện lấy thuốc đi.”

"Vâng”

Dọc đường đi ai cũng không có nói gì, Tô Vãn lười phỏng đoán tâm tư của nam nhân này, bất kể việc vớ vẩn gì. Đi đến Thái Y viện, trùng hợp gặp Đức Lâm công chúa.

"Nha. Lâu tứ tiểu thư ngươi cư nhiên còn sống sao, lại còn dựa Ly ca ca ta. Thật sự là vô dụng.” Vị Đức Lâm công chúa thật là không nói lời ác độc sẽ chết người.

Nàng Tô Vãn không cùng tiểu nữ này so đo, Tiếu Doanh doanh nói: "Lâu Vãn phải gả cho Vu Việt Vương, đương nhiên muốn dựa vào Việt vương, công chúa điện hạ về sau cũng phải làm thế."

"Phế vật chính là phế vật, không dùng được. Ngươi đừng cùng ca ca ta đi vào lấy thuốc, ta có việc muốn nói với ngươi.” Đức Lâm khinh thường khoanh tay, nói xong liếc mắt, đồng thời nhìn Việt Băng Ly: “Ca ca, mượn người một lúc, không keo kiệt như vậy chứ?”

Việt Băng Ly đối đãi Đức Lâm, trên mặt chỉ có sủng nịch, cười đến so với mùa xuân dương quang còn muốn ấm áp, "Đương nhiên, ca ca chưa bao giờ cự tuyệt thỉnh cầu của muội muội, các ngươi là nữ nhân nói cũng nhiều. Đi thôi, Vãn Vãn."

Tô Vãn vuốt cằm, liền tùy theo Đức Lâm đến Thượng Lâm Uyển Thạch ngồi xuống, tỳ nữ bên người công chúa dâng trà Long Tĩnh, hương khí đặc biệt thuần chính, ở thế kỷ 21 nàng uống trà Trung Quốc không nhiều lắm, nhiều nhất là Anh quốc hồng trà, cái loại này hương vị thực độc đáo, nàng đặc biệt thích.

Hiện tại phẩm trà Long Tĩnh hương vị cũng không sai...

"Công chúa điện hạ, có việc?" Nha đầu kia là vô sự không đăng tam bảo điện,hé ra khuôn mặt đơn thuần như giấy trắng, ngắn ngủn một canh giờ ở chung, nàng sẽ đem nàng ta hoàn toàn nhìn thấu.

Đức Lâm ách một tiếng, giảo bắt tay vào làm khăn, xoay quá nhìn tỳ nữ nhà mình nháy mắt, nàng hiểu được vuốt cằm: "Lâu tứ tiểu thư, công chúa nhà ta muốn thỉnh giáo ngươi, làm thế nào có thể phát ra công kích, giống như vừa mới ở rừng hoa đào như vậy." Tỳ nữ vừa dứt lời, Tô Vãn còn chưa mở miệng, Đức Lâm lại chợt vù vù ngăn giọng nói: "Bản công chúa không muốn phế vật như ngươi thỉnh giáo, chỉ muốn biết nguyên nhân thôi. Đừng tự mình đa tình, ngươi đừng nghĩ chính mình lợi hại.”

Tô Vãn che miệng cười nhẹ, làm nổi bật đôi mắt lưu ly như hoa anh đào, có vẻ càng thêm xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn chén sứ men xanh, “ Công chúa điện hạ, có thể tập một ít nội công tâm pháp, hơn nữa mỗi ngày luyện tập, thân thể tự khắc sẽ nhanh.”

Đức Lâm vừa nghe, có chút mê mang nhìn chằm chằm nàng, thác đầu nói: "Ngươi đã từng tập? Nhưng vì sao không tập võ công, bằng không cũng không bị người ta mắng là phế vật.”

"Lâu Vãn chỉ thích tĩnh." Tô Vãn cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là đáng yêu, xem tuổi đại khái mới mười sau. Mười sáu tuổi, ở thể kỷ 21 mới chỉ là một cô gái nhỏ, tại đây lại phải đàm hôn luận gả. Bất quá khối thân thể Lâu Vãn này, tựa hồ cũng mới mười tám, lớn hơn không bao nhiêu. Nàng Tô Vãn đến đây cũng là cải lão hoàn đồng.

"Ngươi dạy ta nội công tâm pháp đi, tự nhiên bản công chúa sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi sắp trở thành thê tử của ca ca ta, đương nhiên nên suy nghĩ giảm đi một chút, đỡ phải chạm điều cấp kỵ,.” Đức Lâm ngón tay nhẹ nhàng mà gõ trên nền đá, cười rộ lên cùng Việt Băng ly đều ấm áp như nhau.

Tô Vãn suy tư, công chúa này nói không sau, nếu muốn học, vậy thì học thôi. Nhiều bằng hữu, tốt hơn có một kẻ địch, tùy rằng nàng khinh thường Tô Vãn.

"Hảo, quá mấy ngày Lâu Vãn đem sách tới cho công chúa.”Tô Vãn không hề suy nghĩ, vuốt cằm, mỉm cười nói.

Đức Lâm vừa nghe, vui sướng bắt lấy tay Tỗ Vãn? “ Cảm ơn ngươi, Lâu Vãn, hiện tại ta thấy ngươi cũng xứng với ca ca, ca ca ta cũng là người tốt nhất.”

Tô Vãn khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy đứng lên, đứa nhỏ này thay đổi nhanh thật, cùng Việt Băng Ly quả thực không khác biệt. Bỏ qua thần sắc, vỗ bàn tay mềm mại của Đức Lâm: “ Lâu Vãn đi Thái Y viện nhìn Vương gia xem, cáo từ.”

“ Ta còn chưa nói cho ngươi chuyện của ca ca, ta biết ngươi sẽ không nuốt lời, nên ta sẽ nói cho ngươi, Ca ca không thể bị thương là vì thân thể có bệnh, sinh ra suýt chút nữa là chết non, về được một tiểu thư phú thương nuôi dưỡng, sau mới trở lại hoàng cung làm Vương gia, Thân thể ca ca thực sự suy yếu, nhưng võ công vô cùng tốt, ngươi lo mà cố chiếu ca ca nhà ta.” Đức Lâm tính tình thẳng thắn, đem toàn bộ chuyện nói ra.

Tô Vãn nghe xong cau mày? sinh ra thiếu chút nữa chết non? Lại được tiểu thư phú thương nuôi dưỡng? Chẳng lẽ thái hậu từng vứt bỏ hắn? Cho nên hắn mới hận thái hậu như vậy? Thậm chí còn không vâng lời thái hậu, cưới phế vật như nàng.

Phút chốc liên tưởng đến mọi thứ, hai mắt hẹp lại, nhìn chằm chằm Đức Lâm, mở miệng hỏi: "Hắn cưới ta, chỉ vì không thích Thái hậu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.