Chu Lam Mộng

Chương 13




Trương viên ngoại huyết áp tăng cao, ngực phập phồng, bà nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Lý quản gia. Đưa trà cho nàng."

Lý quản gia đã đứng chờ sẵn, lập tức tiến lên cấp trà cho Chu Lam và Đại công tử. Trương viên ngoại đang muốn chờ nàng quỳ xuống dâng trà rồi làm khó dễ. Không ngờ đã thấy Chu Lam cầm chén trà, vô cùng tự nhiên mở nắp uống một ngụm, sau đó còn chép chép miệng nhìn bà.

"Trà ngon, trà ngon. Đa tạ mẫu thân."

Trương viên ngoại chưa kịp lấy lại tinh thần, lại thấy Chu Lam uống trà xong còn quay sang xúi giục nhi tử của bà.

"Ngọc Quan, chàng cũng uống đi. Uống xong trà chúng ta liền trở về phòng ăn cơm. Ta đói lắm rồi."

Trương Ngọc Quan cầm tách trà, hơi nghiêng người nhỏ giọng nói.

"Trà này là để kính mẫu thân."

"À, thì ra mẫu thân thích uống trà của chúng ta kính sao." Chu Lam đậy nắp trà lại, cười tươi roi rói dắt cánh tay Trương Ngọc Quan đi đến bên Trương mẫu, hai tay bưng trà đến trước mặt bà.

"Mẫu thân đừng ngại dùng. Trà ngon lắm, nữ nhi vừa mới uống thử, độ ấm rất vừa phải."

Nhìn vẻ mặt tha thiết như dâng đồ ngon của mình cho mẫu thân của nàng.

Trương Ngọc Quan "..."

Trương viên ngoại "..."

Lý quản gia "..."

Thật sự không muốn nhìn thấy cái bản mặt da dày dốt nát của Diệp Khê thêm một chút nào nữa, Trương viên ngoại nhận lấy tách trà của nhi tử uống một ngụm để hàng khí, sau đó phất tay áo trừng mắt nhìn nàng một cái rồi đi một mạch.

Mái tóc mai của Chu Lam bị gió từ tay áo Trương viên ngoại phất bay lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống, quả thật ngoại trừ cảm thấy mặt rất mát ra, Chu Lam không còn cảm giác khác.

"Ngọc Quan, mẫu thân trà cũng uống, người cũng đã đi. Chúng ta cũng đi về phòng thôi."

Chu Lam cảm thấy trà ngon không thể lãng phí, lại mở nắp uống cạn, thở dài khoan khoái rồi châu đầu nói với Trương gia công tử.

Lý quản gia nhìn theo bóng lưng Diệp Khê và Đại công tử, trong lòng thật sự là triệt để bội phục. Nông dân chất đất quả thật không thể dạy nổi. Đầu óc như vậy, phu nhân quả thật còn phải bị chọc tức dài dài, đáng thương cho Đại công tử, bông hoa lài cắm bãi phân trâu.

Trương viên ngoại mang một bụng tức đi về Tây viện, chưa kịp ngã lưng nghỉ ngơi thư hoãn, Lý quản gia đã dẫn mấy nữ trưởng quỹ đến. Trương gia sản nghiệp nhiều, không kể đồng điền hàng trăm mẫu, cửa hàng buôn bán cũng trải dài khắp Tân Bình trấn sang mấy trấn lân cận. Ngày ngày đều có mấy lượt trưởng quỹ cầm sổ sách đến thông báo danh thu, khế ước tục thuê cửa hàng, đồng điền,... Lát nữa bà còn phải đi phó ước ăn cơm với Triệu gia, Lâm gia, An gia ở Thực Hương cư để bàn chuyện làm ăn.

Chu Lam ăn uống no nê, bước chân nhàn nhã đi dạo vòng quanh trong Trương phủ.

"Thiếu phu nhân."

Nữ gác cổng thấy nàng lập tức phấn khởi chạy tới, sau đó liên mồm nói cảm tạ nàng, khen nàng như hoa đà tái sinh...

Chu Lam dừng chân, kiên nhẫn nghe nữ gác cổng nói xong. Nàng mới đưa tay ra làm một động tác.

Nữ gác cổng không xác định rõ ý của nàng, cẩn thận hỏi.

"Thiếu phu nhân người đây là ý gì?"

"Ngươi được thưởng nhiều như vậy, chả lẽ không nên..." Chu Lam nhướn nhướn mày nhìn hầu bao căng phồng của nữ gác cổng, thể hiện trắng ra ý tứ.

Nụ cười trên mặt của nữ gác cổng lập tức cứng ngắc, sau đó tức tốc mếu máo.

"Thiếu phu nhân, tiểu nhân trên còn có lão, dưới còn có ấu, người nỡ lòng nào. Người cũng đâu có thiếu chút tiền ấy, người muốn bạc thì có thể tìm Lý quản gia ghi muốn. Tiểu nhân có thiếu cũng không có chỗ mà xoay. Thiếu phu nhân~"

Chu Lam có hơi sửng sốt, nàng còn thật không biết là bản thân có thể tìm quản gia muốn bạc, tri thức hiểu biết của nàng đều thông qua ký ức của chính chủ. Diệp Khê lại chỉ là một lưu manh lăn lộn từ trong thôn ra ngoài trấn, làm sao rõ ràng phân chia, chi tiêu trong đại hộ phủ đệ.

Biết bản thân không thiếu bạc, Chu Lam cũng không có từ bỏ ý đồ hao lông dê nữ gác cổng, nàng giả ý chắp tay sau lưng, bày ra vẻ mặt thỏa hiệp.

"Thôi được rồi."

Nữ gác cổng lập tức thở phào, âm thầm khen ngợi bản thân phản ứng nhanh, không thì tiền cũng bị mất một ít rồi.

"Ta còn tính toán xem biểu hiện của ngươi. Đã ngươi khó khăn như vậy, ta đi tìm người khác hợp tác vậy."

Nói xong, Chu Lam tiếp tục đi thẳng. Nữ gác cổng lập tức hận không thể cho mình vài cái tát, ai biểu mi tiếc chút tiền lẻ chứ.

"Ai ai, thiếu phu nhân người dừng bước..."

Nữ gác cổng vốn tưởng đã làm phật lòng thiếu phu nhân, chắc chắn phải mài mài một phen, không ngờ nàng ta mới kêu một tiếng, người trước mặt thật sự dừng lại. Nữ gác cổng lập tức kinh hỉ chạy tới.

"Ai thiếu phu nhân, khi nãy tiểu nhân chưa nói hết..."

"Suỵt!"

Chu Lam đưa tay làm động tác im lặng, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa.

Nan Bình đang đỏ bừng mặt mày xấu hổ đáp lời với một nữ tử. Nữ tử mặc thân y phục xanh nhạt, thân hình thon dài thẳng tắp, nhưng nàng ta quay lưng về phía này, nhất thời Chu Lam không thể thấy rõ mặt.

Chu Lam nhướn mày, đưa tay lên xoa xoa cằm, nghiêng đầu hỏi nữ gác cổng.

"Ngươi biết nàng ta là ai không?"

- -- ---

Tiểu kịch trường:

Chu Lam: Chẳng lẽ... (*^*)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.