Chú Là Của Em

Chương 433: Tên Khốn Lệ Minh Viễn Nói Rồi Không Giữ Lời




Lam Thanh Như nghe xong, sắc mặt trắng bệch nói: "Bố...!là, Minh Thành sao?"

"Không chỉ là Minh Thành, còn có cả Lệ Kiên"

"Nhưng bố...!muốn trừ khử Tô Noãn Tâm, bố cũng không cần thiết phải đích thân ra tay như vậy."

Ông cụ Lệ không khỏi nheo mắt: "Con có ý kiến gì không?"

"Bố...!thủ đoạn của các gia đình giàu có thượng lưu ở thủ đô này, bố cũng đâu phải không biết.

Chuyện trước đây giữa ảnh hậu Bạch Kỳ Sương và Lục Viễn Phương của nhà họ Lục, chắc là bố vẫn còn nhớ..."

"Chuyện này..."

"Bố nhớ không.

Năm đó tuy rằng họ Lục cũng có nhúng tay vào, nhưng phần lớn mọi chuyện đều là do Kỷ Vân Như ra tay.

Bây giờ Bạch Kỳ Sương thì đã biến mất, Lục Viễn Phương và Kỷ Vân Như không phải cũng thành vợ chồng rồi đó sao, còn có một đứa con trai nữa.

Bây giờ không phải vẫn sống rất hạnh phúc sao."

"Ý của con là...".

"Bố, con biết bố khá ưng cô nhóc nhà họ Kỷ, nhưng tính cách con bé này quá nghe lời lại yếu đuối.

Theo như con biết thì cô chủ lớn nhà họ Tân rất nặng tình với Minh Viễn nhà mình, đã thích Minh Viễn mười mấy năm rồi.

Ngoài ra còn có Lan Bảo Khiết của nhà họ Lan, hai cô chủ nhà họ Cố...!đều để ý đến Minh Viễn nhà mình, ai ai cũng muốn được làm nữ chủ nhân của nhà họ Lệ chúng ta.”

“Căn bản là không cần bố phải đích thân ra tay...!Chỉ cần mình tung tin ra ngoài là bố nhất quyết không thừa nhận Tô Noãn Tâm là cháu dâu tương lai.

Nhà họ Lệ chúng ta sẽ không cho cô ta bước vào nhà, khẳng định chỉ tán thành cuộc hôn nhân với những gia đình môn đăng hộ đối.

Như vậy, mấy cô gái kia cũng sẽ biết chuyện, khi đó thì không cần bố can thiệp, họ đều sẽ không ngồi yên”

Có thể nói tâm tư của phụ nữ chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ nhất.

Ông cụ Lệ vốn chưa nghĩ đến cách này, nhưng khi Lam Thanh Như nói vậy, ông liền cảm thấy rất khả thi.

Dù sao thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không tệ hơn bây giờ.

Thật lâu sau, Ông cụ Lệ mới gật đầu nói: "Chuyện này...!con đi lo liệu đi?"

"Bố đừng lo, con nhất định xử lý thật tốt".

Truyện Đông Phương

Lam Thanh Như đã được như ý nguyện, nên vội rời khỏi phòng sách, trở về phòng bắt đầu sắp đặt kế hoạch.

Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn ăn cơm xong liền đi ngay

Cả hai cũng không hứng thú ở lại nhà họ Lệ, không bằng về nhà mình.

Trên đường về, điện thoại di động của Lệ Minh Viễn không ngừng đổ chuông, nhưng anh đều không bắt máy.

Lục Viễn Phương tức giận đến mức sáng ra đã đập mất ba cái điện thoại.

Lệ Minh Viễn, tên khốn nói rồi không giữ lời.

Cậu ta cho rằng không bắt máy là coi như xong chuyện sao? Ông ta sẽ không bỏ qua đâu! Lục Viễn Phương này đâu phải loại người dễ đùa bỡn như vậy.

Khi Tô Noãn Tâm trở lại trường vào ngày hôm sau, sau khi xong tiết học buổi sáng, cô tình cờ gặp Lục Viễn Phương ở trường.

Tô Noãn Tâm quay người đi muốn bỏ chạy.

Nhưng Lục Viễn Phương đã nắm được cổ tay cô: "Chạy đi đâu! Tôi cũng không làm gì cô!"

Cũng đúng.

Cô vội chạy làm gì chứ?

Cũng không phải là đánh không lại Lục Viễn Phương.

Hôm nay ông ta cũng không đem theo vệ sĩ.

Nghĩ đến đây, Tô Noãn Tâm trừng mắt nhìn ông tôi: "Lục Viễn Phương, ông chạy tới trường tôi làm gì?" "Tại sao Lệ Minh Viễn không nhận điện thoại của tôi? Muốn lật kèo sao?"

"Chủ nhà tôi nói, ông chỉ nói nhảm nhí để lừa tôi, cho nên không muốn giúp ông nữa” “Lừa cô?” Lục Viễn Phương nheo mắt nói: “Vì chuyện này sao?”

"Ừ...!Hôm qua cũng bởi vì tôi nghe mấy lời của ông, thấy tội nghiệp cho chú của tôi, mới dẫn anh ấy đi thăm bố anh ấy.

Lục Viễn Phương, sĩ diện cả đời này của tôi cũng vì mấy lời nói dối của ông, mà mất sạch rồi”

“Ngay cả người chết cũng bị ông đem ra để lừa gạt.

Ông không thấy cắn rứt lương tâm chút nào sao?"

Lục Viễn Phương nhíu mày: "Còn không phải là cô ép tôi đi đến nước này sao.

Cô cũng nhất quyết không để tôi gặp Bạch Kỳ Sương!"

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.