Chú Là Của Em

Chương 428: Hôm Nay Cô Ấy Đến Là Để Trút Giận Cho Chú




**********

Chương 427: Hôm nay cô ấy đến là để trút giận cho chú

Lệ Minh Viễn cau mày, nói: “Cô nhóc nhà cháu hờn dỗi thôi, ông nội cũng cho là thật”

“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Cái gì mà hờn dỗi không hờn dỗi, bất cứ người nào cũng phải chịu trách nhiệm cho lời mình nói ra! Cốt khí của cô nhóc này, ông già này đánh giá cao cô đấy!”

“Nếu cô bỏ ý định gả vào nhà họ Lệ chúng tôi, sau này cô ngang ngược trong giới giải trí thế nào cũng được!” “Lão già này đảm bảo với cô!”

“Tôi lại chẳng cần đâu! Tô Noãn Tâm tôi lăn lộn trong giới giải trí đều nhờ vào bản lĩnh của chính mình, diễn xuất của chính mình! Không cần người ngoài giúp đỡ! Ông cũng đừng nghĩ nhà họ Lệ các cụ là hơn người lắm!”

“Trong cuộc đời riêng không biết ai nấy sống tù túng thế nào đâu!”

“Người bình thường bọn tôi tuy rằng nghèo, nhưng trong lòng lại bình yên, trong nhà cũng không có mấy chuyện bỏ đi gì đó!” Tô Noãn Tâm khinh thường ra mặt mà nói.

Nhưng trong lòng lại có chút tủi thân.

Sự tủi thân vì bị người ta coi thường...!

Bản thân cô cũng biết, xuất thân của cô và xuất thân của chú có cách biệt lớn nhường nào.

Nhưng xuất thân lại không phải chuyện bản thân có thể quyết định được...!Chẳng lẽ người có tiền sinh ra đã cao người khác một bậc sao!

Cô không cam lòng.

Thấy cô nhóc tủi thân đến vành mắt cũng đỏ lên, ngón tay Lệ Minh Viện đang để trên bàn ăn nhẹ nhàng động đậy một chút.

Một bàn tay nâng lên nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô: “Ngoan...!Đừng tủi thân, ý của ông nội anh không đại diện cho ý của anh”

“Vậy chú à, không phải chú nghĩ như vậy sao?” “Nếu như có thể quyết định nơi mình sinh ra...!Đời này của anh, tuyệt đối sẽ không đầu thai vào nhà họ Lệ!”

Ông cụ Lệ nghe xong, chỉ cảm thấy đáy lòng quặn đau.

Thằng nhóc thối này...!

Nhưng mà, điều này lại có thể hiểu được.

Cha mất sớm, mẹ cũng không khiến người ta bớt lo, cảnh ngộ của thằng nhóc này quả thật bi thảm.

So với mấy anh em họ của nó còn bi thảm hơn.

Ông cụ Lệ mặc dù nhẫn nhịn không lên tiếng, nhưng trong lòng lại nghẹn không ít.

Không có cách trị được thằng nhóc kia, nhưng ông già lại có cách trị được cô nhóc này.

Thằng nhóc này dám đâm vào tâm mình!

Vậy ông sẽ đâm chết tâm của cô nhóc kia, cho cháu đau lòng chết!

Nghĩ đoạn, ông cụ Lệ đột nhiên lên tiếng: “Tôi nghe nói, cô là con gái riêng của nhà họ Cố?” Vừa nghe, sắc mặt Tô Noãn Tâm không khỏi tái đi, cô cau mày nói: “Tôi chưa từng thừa nhận”

“Thừa nhận hay không, cô rốt cuột cũng là con cháu nhà họ Cố phải không?” “Vậy thì sao chứ.”

“Nhà họ Lệ chúng ta có quy củ tổ tông để lại, cổ đại không cưới thứ nữ, hiện đại không cưới con gái riêng!”

"Tôi đã nói rồi! Nếu mọi người đã không yêu thích tôi, thì tôi cũng không vui lòng gả vào nhà họ Lệ mấy người đâu! Có gì ghê gớm đầu chứ!”

Tô Noãn Tâm thấy tức đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung.

Ông nội của chú ghét bỏ cô đến vậy sao!

Vậy cô cũng không cần thiết ở lại đây tự rước lấy nhục nữa! Tựa hồ đứng dậy muốn rời đi, lại bị Lệ Minh Viễn kéo lại, đè lại bả vai rồi lại ngồi xuống.

Ông cụ Lệ nhìn thấy thế, trong lòng lại vui mừng.

Thằng nhóc thối này tưởng rằng ông không có chút biện pháp nào để trị cháu sao?

Tức thì nghe thấy một giọng nữ truyền vào: “Chà, nếu đã không thích đến vậy thì mau đi đi chứ, cũng không có ai cầu xin cô dựa dẫm nhà họ Lệ chúng tôi”

Tô Noãn Tâm nghe xong, nhìn về phía người vừa đến.

Nhìn thấy thím hai của Lệ Minh Viễn, tròng mắt cô hơi nheo lại một chút, nói: “Bà thì tính là gì chứ? Nhà họ Lệ do bà làm chủ sao? Chú nhà tôi và ông nội anh ấy còn chưa lên tiếng đuổi tôi đi, bà có tư cách đuổi tôi đi sao?”

Lam Thanh Như nghe xong, giận tím mặt nói: “Đây là con nhóc từ xó nào đến, lại dám làm loạn ở nhà họ Lệ chúng ta?

Tôi đường đường là bà hai của nhà họ Lệ, lại không có tư cách đuổi một con nhóc như cô đi sao?”

“Ha...!Ai biết thì bà là bà hai, ai không biết còn tưởng bà là bà cả đảm đương nhà này, là mẹ của chú ấy chứ! Đừng vội dát vàng lên mặt mình, dù tôi có là một con nhóc, cũng không để loại người như bà vào mắt đâu!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.