Chú Là Của Em

Chương 426: Quả Thật Chính Là Một Con Hồ Ly Tinh!




Ông cụ Lệ xem như đã hiểu, con nhóc nghèo hèn này thật sự không thèm nhà họ Lệ.

Đây là muốn đoạt cháu trai với ông đây mà?

Cháu trai lớn bị cướp đi, nhà họ Lệ bọn họ lấy ở đâu ra người cầm quyền! Đổi cho ai cũng đều không có năng lực này! Ông ta không khỏi trợn mắt nói: “Tôi thấy con nhóc như cô chính là người lòng dạ đen tối!”.

“Lòng dạ đen tối? Tôi thấy ông cụ ông mới là lòng dạ đen tối đó! Trong bụng nghĩ không thông bao nhiêu mới có thể bỏ thuốc cho chính cháu trai ruột của mình, ép anh ấy lên giường cùng cô gái mình không thích!”

"Chuyện này nếu như truyền đi, chỉ sợ có thể chết cười người ta đó!”

“Được, giỏi lắm...!Mĩnh Viễn, hôm nay cháu muốn nhìn con nhóc này làm ông nội cháu tức chết có phải không?”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cháu cảm thấy cô ấy nói không sai...!Ông nội, tối hôm qua ông làm cho cháu thật đau lòng!

“Trước kia...!Cháu đối với ông có bao nhiêu kính trọng, tối hôm qua, liền có bao nhiêu thất vọng đối với ông...!Cháu cảm thấy, cho dù người trong cả thiên hạ làm ra chuyện như vậy đối với cháu, nhưng chỉ có ông nội...!Là tuyệt đối sẽ không bao giờ”.

“Nhưng hết lần này tới lần khác, người mà cháu tín nhiệm nhất...!Lại làm tổn thương cháu sâu nhất.”

"Ông làm như vậy đều chỉ là vì tốt cho cháu mà thôi!”

Ý tốt của ông nội, cháu xin ghi khắc trong lòng...!Nhưng mà, cháu hi vọng, không có lần sau...!Nếu không, cái nhà này, cháu sẽ chẳng bao giờ bước vào một lần nào nữa”

“Cháu dám! Thật sự đã bị con nhóc này làm cho đầu óc mê muội, đến cả nhà cũng không cần?”

“Ông nội cảm thấy...!Cái nhà này ngoại trừ ông nội ra, còn có cái gì đáng giá để cháu lưu luyến? Mà bây giờ, ngay cra ông nội cũng như vậy...!Trên thế giới này, cháu còn có thể tin tưởng ai?”

Đôi con người của Lệ Minh Viễn đỏ lên gầm nhẹ nói.

Trong lúc nhất thời, Ông cụ Lệ có chút trầm mặc...!

Tô Noãn Tâm nhìn vào ánh mắt ông chủ nhà cô, tràn đầy đau lòng.

Trên đời này, chú còn có thể tin tưởng ai? Đến cả người thân nhất, cũng gài bẫy anh như vậy!

Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy đại não nóng lên, vọt thẳng qua giữ chặt nhà tay chủ nhà cô nói: “Chú, chúng ta đi! Sau này chúng ta không thèm về cái nhà này nữa!”

Quả thực khinh người quá đáng!

Lệ Minh Viên bị cô nhóc lôi kéo đi ra ngoài, phối hợp dậm chân rời đi.

Ông cụ Lệ tức giận đến hét lớn: “Con nhóc thối cổ màu dừng lại! Minh Viễn, trở lại! Chuyện gì cũng từ từ nói! Ông nội nhận sai với con không được sao!”

Bước chân của Lệ Minh Viễn cùng Tô Noãn Tâm lúc này mới chậm lại.

Lệ Minh Viễn xoay người, dùng ánh mắt không quá tin tưởng nhìn ông nội anh, nhìn ông cụ nói: "Ông nội, ông thật sự chịu nhận.

sai sao?”

Ông cụ Lệ đời này đã từng nhận sai với ai bao giờ?

Nhưng con nhóc thối này thật là khó chơi...!Một lời không hợp, liền muốn lôi kéo cháu trai lớn của ông đi, còn nói về sau không trở lại!

Quả thực chính là một con hồ ly chính công!

Vậy mà hết lần này tới lần khác tên nhóc thối này, lại thích bộ dạng của con nhóc này!

Quả là sắp bị làm cho tức đến đau hông! Ông cụ hít sâu một hơi nói: “Bây giờ trở về trước, ngồi xuống, chúng ta chuyện gì cũng từ từ nói!”.

“Hừ, có cái gì hay mà nói! Ông cụ hôm nay nếu không nhận sai với ông chủ nhà tôi, cam đoan loại chuyện này sau này sẽ không tiếp tục xảy ra nữa thì tôi liền lập tức mang theo chú rời khỏi nơi này, về sau cũng không tiếp tục để cho chú về nơi nữa!”

“Cô cái con nhóc thối này! Lại dám lừa gạt cháu trai lớn nhà tôi bỏ nhà ra đi! Minh Viễn...!Cháu cứ như vậy trơ mắt nhìn con nhóc này làm cho ông nội cháu tức chết hả?”

Bước chân của Lệ Minh Viễn cùng Tô Noãn Tâm lúc này mới chậm lại.

Lệ Minh Viễn xoay người, dùng ánh mắt không quá tin tưởng nhìn ông nội anh, nhìn ông cụ nói: "Ông nội, ông thật sự chịu nhận.

sai sao?”

Ông cụ Lệ đời này đã từng nhận sai với ai bao giờ?

Nhưng con nhóc thối này thật là khó chơi...!Một lời không hợp, liền muốn lôi kéo cháu trai lớn của ông đi, còn nói về sau không trở lại!

Quả thực chính là một con hồ ly chính công!

Vậy mà hết lần này tới lần khác tên nhóc thối này, lại thích bộ dạng của con nhóc này!

Quả là sắp bị làm cho tức đến đau hông! Ông cụ hít sâu một hơi nói: “Bây giờ trở về trước, ngồi xuống, chúng ta chuyện gì cũng từ từ nói!”.

“Hừ, có cái gì hay mà nói! Ông cụ hôm nay nếu không nhận sai với ông chủ nhà tôi, cam đoan loại chuyện này sau này sẽ không tiếp tục xảy ra nữa thì tôi liền lập tức mang theo chú rời khỏi nơi này, về sau cũng không tiếp tục để cho chú về nơi nữa!”

“Cô cái con nhóc thối này! Lại dám lừa gạt cháu trai lớn nhà tôi bỏ nhà ra đi! Minh Viễn...!Cháu cứ như vậy trơ mắt nhìn con nhóc này làm cho ông nội cháu tức chết hả?”

Lệ Minh Viễn nhìn thấy ông nội mình đã thật sự hối hận, thái độ cũng mềm mại hơn không ít.

Lúc này mới lên tiếng nói: “Noãn Tâm...!Đừng quậy nữa.”

Tô Noãn Tâm nhếch miệng nói: “Hừ...!Em nể mặt chú, lười phải chấp nhất với ông ta!

Nếu không, xem như ông nội là trưởng bối, cũng sẽ vì ông ta già mà không kính, không có chỗ nào đáng để kính trọng!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.