Chú Là Của Em - Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé - Tô Noãn Tâm

Chương 956: Chap-962




Chương 963: Thằng Nhóc Này Cậu Bị Ngốc Sao​

**********

Chương 963: Thằng nhóc này cậu bị ngốc sao

Tô Noãn Tâm cười khổ không nhịn được nói: “Ông cứ nghĩ tới mặt tốt của sự việc là được...Cho dù làm vậy không đúng, không phải cũng là một cuộc hôn nhân tốt sao? Kỷ Hoài An là thật sự rất không tồi, ông cụ Lệ cũng thích chứ...!Minh Thành cũng rất để bụng, cùng là anh chị em trong nhà, cũng đều hợp nhau,

Hơn nữa cháu tính tình cũng hợp với cháu, cho nên cháu cảm thấy đây là chuyện tốt “Nhóc con này thật là ngốc...Cháu biết hiện tại nhà họ

Kỷ chính là một cái động không đáy không?”

Người khác không biết thì không sao, nhưng người già như ông lại còn không biết sao!

Lệ Minh Viễn đã thế thân cho cô nhóc này.

Cậu ta cho Kỷ Vân Như vay tiền đâu phải vì chuyện hôn lễ của Kỷ Hoài An và Lệ Minh Thành, mà là để thể hiện chữ hiếu với Kỷ Vân Tiêu cho cô bé này.

Trong lúc nhất thời một người già như ông đây thật đúng là không biết nói cái gì.

Thôi.

Thằng nhóc này đã xử lý hết mọi chuyện, nếu về sau khi Vân Tiêu tỉnh dậy mà không hài lòng với đứa con rể này thì ông sẽ sẵn lòng giúp cậu ta nói vài lời hay.

Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: “Cái gì mà động không đáy a?” “Không có gì...Việc đã đến nước này rồi ông cũng lười nói cái gì, thằng nhóc của nhà họ Lệ kia đã có dự tính cả rồi.

“Vậy ông cũng đừng buồn nữa là được! Ông cứ vui vẻ như trước kia thôi, giữa trưa hôm nay cháu lại phát sóng trực tiếp bán thịt khô, cho ông nhằm rượu được không!”

Lúc này trên mặt ông Ngô mới có một chút ý cười.

“Vẫn là cháu hiếu thuận, không uổng công ông thương cháu.

“Ông Ngô...!Con cũng hiếu thuận nè! Ông xem con mang cái gì tới cho ông này?” Minh Dao và Nhiếp Hạo đột nhiên xuất hiện.

Ông Ngô thấy trên tay cô nhóc cầm một bình rượu trắng, cười ha hả nói: “Hai đứa đều hiếu thuận! Không uổng công ông thương các con, ha ha ha ha ha.”

Nhiếp Hạo tức giận nói: “Đó là do con mua “Hiện tại là do con bé đưa cho ông, đó chính là của ông rồi, ha ha ha ha ha.

Nhiếp Hạo tức giận trừng mắt nhìn Minh Dao một cái rồi nói: “Quả thực chính là nuôi một con sói mắt trắng mà

Minh Dao thè lưỡi với anh ta, làm mặt quỷ, sau đó chạy ra chỗ Tô Noãn Tâm.

“Chị ơi...!Tối hôm qua chúng ta chơi vui quá! Tuy rằng em không vui vì bị phạt, nhưng em đã kiếm lời được rất nhiều tiền...!Hôm qua em gọi điện thoại cho Lục Viễn Phương, hỏi chú ấy còn cần tiền không, chú ấy nói không cần, đều để cho em làm của hồi mồn hết đó."

Tô Noãn Tâm không khỏi bật cười nói: “Em giữ tiền của em, còn tiền của chủ nhà chị cũng đều để cho chị giữ hết!” “Ha ha ha ha, vậy chúng ta phát tài với nhau rồi! Hay quá!” “Chị của em có rất nhiều tiền, nhưng chỉ là một số nhỏ mà thôi, chị cũng không để vào mắt đâu!” “Phụt...Anh Lệ đem tiền riêng của mình giao cho chị quản hết sao?” “Mới không có đâu...Là anh Lệ giúp chị kiếm thật nhiều tiền lời, ha ha, giúp chị đầu tư, kiếm tiền đều đưa cho chị đó!" “Má ơi...Anh Lệ đối xử với chị thật tốt!” “Nhưng không...!Minh Dao, tiền của em phải tiết kiệm cho mẹ biết không! Trẻ con không thể giữ nhiều tiền trên người như vậy đâu.

“Biết rồi ạ, nhưng sợ mẹ hỏi em lấy nhiều tiền như vậy từ đâu ra...Nếu em nói là phát sóng trực tiếp kiếm được, nếu chẳng may về sau mẹ em cũng xem em phát sóng trực tiếp thì sao...!Không phải như vậy càng dọa người hơn ạ! Hơn nữa em cũng chưa từng phát sóng trực tiếp với chị, em và anh Nhiếp Hạo cùng nhau...!“Vậy thì...Chị dùng thẻ của chị giữ hộ em?” “Cái này có thể được sao! A a a, chị ơi em yêu chị chết mất thôi!” “Phụt...Tiền của chị đều để ở chỗ chủ nhà chị hết rồi, em để trong thẻ chị cũng được, để chị lấy thẻ giữ riêng cho em." “Vâng ạ, về sau chúng ta nhưng đều là người có tiền!” “Ừm đúng, người có tiền!”

Rốt cuộc thì ông Ngô vẫn không yên tâm, lúc Nhiếp Hạo và Tô Noãn Tâm đều tới phòng trang điểm để chuẩn bị rồi thì mới gọi điện thoại cho Lệ Minh Viên

Kỳ Văn Như vừa đi, Lệ Minh Viện liền nhanh chóng nhận được điện thoại của ông Ngô,

Cũng không ngoài ý muốn cho lắm.

Giọng anh nhàn nhạt nói: “Ông Ngô, có việc gì sao? “Đương nhiên là có việc rồi, nếu không tự nhiên không có việc gì thì ai gọi điện thoại cho cậu làm gì chứ, cậu hiểm thấy tôi như thế sao?"

Khoé miệng Lệ Minh Viễn run rẩy nói: “Còn mời ông Ngô nói chuyện cho tốt, nếu không hôm nay cũng không còn cách nào khác để nói chuyện được đâu!” “Thằng nhóc cậu còn dám cúp điện thoại của tôi?”.

Truyện Mạt Thế

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ nhìn mặt mũi của cô ấy mà nhịn một chút” “Như vậy cũng chưa xong đâu!” “Ông Ngô gọi tới vi chuyện của Kỷ Vân Như đúng không? Bà ta mới vừa đi rồi.”

Ông Ngô không khỏi sửng sốt nói: “Vân Như...!Tới tìm cậu sao?” “Đúng, tôi cho bà ta giấy nợ 1 tỷ đô”

Ông Ngô không khỏi nghẹn một ngụm rồi tức giận nói: “Tháng nhóc này cậu bị ngốc sao! Mượn nhiều như vậy mà cậu cũng chịu cho? Nhớ đọc truyện tr*ên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Lệ Minh Viền nhàn nhạt nói: “Bà ta chỉ cần có 800 triệu đó thôi, chính bà ta cũng có hai trăm triệu đô rồi, nhưng vấn vay đủ 1 tỷ đó.

Chuyện tiền của hồi môn của Kỳ Hoài An chỉ để ngụy trang rồi nói chuyện với tôi thôi...!Nếu của hỏi món của Kỷ Hoài An mà bị bà ta lấy thì trừ một chút vật chết sẽ chẳng còn lại chút gì,

Trong giới nhà giàu, không phải chuyện gì cũng có thể che giấu được, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác biết thôi...Cho nên, vì vấn đề thể diện của Minh Thành và Kỷ Hoài An nên tôi đã cho Kỷ Vân Như mượn 1 tỷ đô...Còn hai trăm triệu đô của bà ta thì để cho Kỷ Hoài An giữ,

Tình huống hiện tại của nhà họ Kỷ như thế nào, ai cũng biết rõ trong lòng, hai trăm triệu đồ, hiện tại đối với nhà họ Kỷ đó đã là của hồi môn giả trên trời rồi!

Kỷ Vân Như cũng đồng ý...!Cho nên chuyện này đã nói tẩy ổn thỏa, ông Ngô có mắng tôi hồ đồ thì cũng đã muộn”

Trong lúc nhất thời ông Ngô quả thực cũng không biết nói cái gì cho phải.

1 tỷ đô kia là tiền cứu mạng Vân Tiêu.

Ông không khỏi thở dài nói: “Thằng nhóc nhà họ Lệ...Cậu cũng đừng so đo với Vân Như, đứa cháu gái này của tôi cũng rất đáng thương...!Bố mẹ anh trai, họ hàng gần đều đồng thời xảy ra chuyện...!Trong một đêm, những người đối xử tốt với con bé, tất cả đều không còn nữa...!Từ đây, nó liền bắt đầu có chút không ổn,

Làm việc cũng không có quy luật...Tính nết cũng kém, điều này tôi đều hiểu rõ,

Cậu có thể đi một bước này vì con nhóc ấy, trong lòng tôi sẽ nhớ rõ...!

Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: “Cũng không phải làm vì ông, ông nhớ kỹ làm gì?” “Thằng nhóc thối, cậu đừng gạt bỏ quan hệ với tôi!” “Vốn dĩ chính là vậy.” “Được...Coi như tôi chưa từng nói: Thằng nhóc thổi quả thực không biết tốt xấu.

“Ông Ngô đừng nghiêm túc quá, tôi chỉ nói đùa với ông thôi”

Lúc này ngữ khí của ông Ngô mới hòa hoãn hơn chút mà nói: “Dòng thứ của nhà họ Kỷ, mấy năm nay bị Vân Như ức hiếp đến nỗi không thành bộ dáng gì...Haiz, cậu có thể có thể tính toán tốt con nhóc đó, xử lý mọi chuyện rất hợp tình hợp lý, không tồi...!Nhưng quả thật nhìn không ra, cậu không chỉ giỏi kiếm tiền mà chuyện quan hệ gia tộc và đạo lý đối nhân xử thế cũng hiểu biết rõ ràng...!So với những người trẻ cùng tuổi, cậu có thể được coi là người xuất sắc nhất.

Nếu tính kĩ, thì năm đó Vân Tiêu cũng không theo kịp cậu...!

Lời này xem như là đánh giá rất cao..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.