Chú Là Của Em - Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé - Tô Noãn Tâm

Chương 716: Chap-720




Chương 721: Tôi Cảm Thấy Vận Mệnh Bất Công Với Cô Nhóc Này Thế Nên Tôi Muốn Bù Đắp Cho Cô Ấy!​

“Tặng em thì không sao đâu, anh Lệ thích em lắm!” “Woa, thật hả chị? Vậy thì em không khách sáo với chị nhé!”

Trong lòng Minh Dao, Tô Noãn Tâm là người thân của mình, giống như mẹ mình.

Tô Noãn Tâm mỉm cười nói: “Ừ, bất kể lúc nào cũng đừng khách sáo với chị

Trên đời này có rất nhiều tình cảm thân thiết tới mức có thể làm cho mình chia sẻ những thứ của mình với người khác mà không hề luyến tiếc, ví dụ như mẹ ruột, ví dụ như chú, hoặc là Minh Dao.

Cô lái xe thể thao chở Minh Dao chạy trên đường cáo.

Minh Dao vô cùng sung sướng.

Đến khi tới đoàn làm phim, vừa lúc ông Ngô đang lái xe của mình chạy tới.

Xe của ông Ngô là một chiếc RollsRoyce màu đen, xe chạy tới cửa thì gặp phải Tô Noãn Tâm.

Tô Noãn Tâm bấm còi ra hiệu nhường xe ông đi trước.

Ông Ngô lại kêu người dừng xe, sau đó xuống xe đi vòng quanh xe thể thao của Tô Noãn Tâm, bình luận: “Chiếc xe đẹp đấy!

Tô Noãn Tâm cười tủm tỉm nói: “Chú tặng cho cháu đấy.

Nghe vậy, ông Ngô trợn trắng mắt: “Cũng thường thôi...!“Ha ha ha, ông nội trở mặt nhanh quá! Mà ông nội cũng thích xe thể thao ạ?” “Tàm tạm, ông có mua mấy chiếc lưu trữ.

“Woa! Ông nội cũng hợp mốt ghê.” “Nhóc con cũng thích xe thể thao hả?" Ánh mắt ông Ngô hơi tối, ông còn nhớ hồi trẻ, Vân Tiêu thích nhất là cất chứa xe thể thao.

Một gara xe chứa đầy các kiểu dáng xe thể thao, nếu không xảy ra chuyện...!chắc bây giờ đều có thể mở triển lãm xe thể thao.

Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Vâng! Mặc dù trước kia cháu chưa từng lái xe này bao giờ, nhưng thấy xe thể thao thì sẽ vui vẻ, sẽ hưng phấn, sẽ rục rịch muốn lái nó.”

Đây là do gien di truyền à? Năm đó Kỷ Vân Tiêu cũng thích xe thể thao từ tận đáy lòng.

Chỉ cần thấy xe thể thao thì sẽ vui vẻ, lái xe lượn một vòng là sung sướng.

Người ta thường nói cháu ngoại trai giống cậu, điểm này của Vân Tiêu giống ông năm đó, nhưng ông không ngờ cô nhóc này cũng giống hệt bố ruột của mình.

Mà Tô Noãn Tâm cũng thực sự như vậy.

Lệ Minh Viễn tặng cô bao nhiêu quần áo trang sức cũng không khiến cô kích động hưng phấn bằng thấy xe thể thao, trực tiếp bật khóc.

Ông Ngô nhưởng mày: “Sau này ông cũng sẽ cho cháu mấy chiếc.

“Woa! Thôi khỏi ông ơi, sau này cháu có rất nhiều, chú còn đặt thêm cho cháu mấy chiếc chưa được gửi tới, nhiều quá cháu cũng không lái được hết, lãng phí lắm.

Năm đó Kỷ Vân Tiêu đầu cần biết có lãng phí hay không, chỉ cần thích là mua, bao nhiêu tiền cũng không ngại đắt.

Chung quy cô nhóc này hơi xui xẻo, mặc dù trời sinh phú quý, nhưng lại lưu lạc vào nhà bình dân, không được hưởng phúc mấy ngày.

Ông Ngô ít nhiều gì cũng đoán được tại sao Lệ Minh Viễn lại tốt với cô đến thế, chắc suy nghĩ trong lòng cậu ta cũng giống ông bây giờ, cảm thấy vận mệnh bất công với cô nhóc này nên muốn bù đắp cho con bé.

Ông Ngô gật đầu nói: “Cậu ta tặng là chuyện của cậu ta, ông tặng là chuyện của ông, sao vậy? Cháu còn sợ ông tặng không nổi hả?” “Không phải, cháu chỉ cảm thấy lãng phí tiền thôi...!“Ông nội của cháu có tiền, người ta quay điện ảnh còn phải kéo đầu tư khắp nơi, cả đời ông nội của cháu chưa từng làm chuyện này, đóng phim gì đều tự đầu tư hết, cũng là lần đầu tiên tính thù lao cho cháu bằng cổ phần, cháu thấy đủ đi.” “Ông nội, cháu thấy đủ mà, dù sao nếu lỗ vốn thì cháu không cần xu nào hết.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.