Chú Là Của Em - Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé - Tô Noãn Tâm

Chương 1042: Chap-1048




Chương 1049: Chương 1050​

Lại là biệt thự.

Người phụ nữ trợn tròn mắt một chút nhưng cũng không lên tiếng.

Cái này cùng với điều cô ta nghĩ hình như là không giống nhau lắm.

Xem ra, cái nhà họ Lệ này thật sự là một nhà vô cùng vô cùng lắm tiền.

Nếu như sau khi đứa bé ra đời có gia tộc như thế này làm chỗ dựa thì nửa đời sau của mẹ con bọn họ cũng không cần phải lo âu rồi.

Như vậy xem ra cũng không tệ.

Cuộc đời này có hi vọng rồi.

Chỉ là về phần Lệ Kiên cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cô ta đến chết, cũng muốn kéo lấy anh ta đi cùng!

“Chú, vẫn chưa xử lý xong chuyện sao?” Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng đi đến tìm.

Người phụ nữ theo bản năng quay về phía nơi cửa nhìn thoáng qua.

Liền thấy một cô gái rất trẻ trung, rất xinh đẹp, phong cách quần áo ăn mặc cũng rất thời thượng vừa đi đến.

Sắc mặt của người đàn ông kia vừa rồi mới lạnh lùng lập tức liền trở nên dịu dàng.

“Cũng gần xong rồi, tới đây nào”

Cô gái ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh ta, ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ cái gì đó.

Người đàn ông cười nhạt nói: “Không sao.”

Tô Noãn Tâm nhẹ gật đầu, nhìn qua người phụ nữ kia thấy trên mặt vừa đỏ lại vừa sưng, cô không khỏi sửng sốt nói: “A, cô ấy bị đánh à?”

“Ừ, bị Trần Tố Nhi đánh”

Tô Noãn Tâm cau mày nói: “Làm sao lại ra thế này? Rõ ràng cô ấy là người bị hại, người đáng giận chính là chú nhỏ mới đúng! Ông nội, ông ngàn vạn không thể tuỳ tiện bỏ qua cho chú nhỏ được, chuyện này thiếu chút nữa đã có án mạng rồi đó”

Ông cụ Lệ cười khổ n ô nhóc này, hôm nay cũng uất ức cho cháu rồi.

Cháu yên tâm đi, về phần Lệ Kiên sau khi ông trở về sẽ đánh chết nó.

Minh Viễn, giờ ông nội mệt mỏi rồi.

Chuyện kế tiếp thì để quản gia đi thu xếp là được.

Hiện tại ông nội muốn về nhà nghỉ ngơi”

Lệ Minh Viễn nhìn qua thấy mặt mũi ông nội anh tràn đầy nét mệt mỏi, cảm thấy không đành lòng nói: “Đi thôi, làm một giấc ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy hãng xử lí chú nhỏ, chú ấy đáng đời”

Ông cụ Lệ khoát khoát tay áo, rời khỏi phòng nghỉ với bà cụ Lệ, dẫn theo Lệ Kiên, còn có Trần Tố Nhi cùng nhau trở về nhà họ Lệ.

Dù bọn họ có phòng tân hôn nhưng hai người vẫn phải sống trong nhà cũ ngay sau khi kết hôn.

Nhà cũ cũng bố trí phòng tân hôn cho họ.

Ngày hôm sau, tất cả người trong nhà phải có mặt đầy đủ để làm thủ tục nhận người thân nữa.

Sau khi bọn họ đi hết, Tô Noãn Tâm ngồi vào vị trí bên canh người phụ nữ kia nói: “Chị gái này, mặt của chị có cảm thấy đau hay không?

Em có kêu người ta mua thuốc bôi tới cho chị, để em giúp chị bôi một chút nhé.”

Người phụ nữ lắc đầu nói: “Cảm ơn em đã quan tâm, chị không thấy đau”

So với nội tâm chịu đựng nỗi đau xót thì mấy vết thương trên mặt có tính là gì? Ngược lại là em ấy.

“Vậy, em gái, em là bạn gái của Lệ Minh Viễn sao?”

“Đúng vậy, em là vị hôn thê của chú nhà em”

Thật là ghen tị.

Cô bé này là vị hôn thê chứ không phải là bạn gái.

Vị hôn thê là người sau này sẽ muốn kết hôn.

Còn bạn gái lại là người lúc nào cũng có thể đứng trước nguy cơ bị vứt bỏ.

Ụ : “Hai người trông rất xứng đôi.

Chuyện mới vừa rồi là do anh Lệ chỉ vì lấy đại cục làm trọng, không muốn hôn lễ của nhà họ Lệ xảy ra vấn đề.

Chị cần phải giải thích với em một chút.

Anh Lệ là người tốt, đứa bé trong bụng chị cũng không phải của cậu ấy, mà là của Lệ Kiên”

“Chị không cần giải thích với em, em đều hiểu cả, cũng không thèm để ý những người bên ngoài kia muốn nhìn em như thế nào.

Chú, về sau chị ấy phải làm sao bây giờ? Ông nội đã sắp xếp thế nào?

Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật nói: “Nếu không phải do em đột nhiên ngồi xuống hỏi nhiều vấn đề như vậy, ông quản gia đã dẫn người đi rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.