Chú Là Của Em - Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé - Tô Noãn Tâm

Chương 1013: Chap-1019




Chương 1020: Chương 1021​

Bên ngoài cửa, Tô Noãn Tâm kéo lấy cánh tay của Lệ Minh Viễn, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn mà nói: “Ông nội Lệ, bà nội nhỏ … chúc mừng mọi người.

“Ôi trời, Noãn Tâm đến rồi đấy à … thật là động lòng người.

Ông cụ Lệ đối với việc Lệ Minh Viễn không có thờ ơ với việc kết hôn của Lệ Kiên, còn tặng phòng tân hôn cho Lệ Kiên, thật sự đã là một tuyệt bút lớn rồi, thế nên, lúc này thái độ đối với anh cũng không có quá bùng nổ lắm.

Còn đối với Tô Noãn Tâm, chắc cũng là kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Mặc dù chỉ là biểu hiện trên mặt thôi, nhưng mà người ngoại vẫn cảm thấy được, người nhà họ Lệ xem ra rất hòa hợp.

Vị nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ, Tô Noãn Tâm này, dường như nhận được rất nhiều sự yêu thích của các vị trưởng bối.

Ông cụ Lệ cười ha ha mà trào phúng nói lại một câu với Lệ Minh Viễn: “Thăng bé nhà cháu, còn có thể lại đến muộn thêm chút nữa hả?”

Lệ Minh Viễn khiêu khích mà nói: “Không thể nào”

Muộn thêm tí nữa, ông nội của anh nhất định sau khi xong chuyện sẽ để anh không xong đâu.

Bà cụ Lệ vội nói: “Buổi hôn lễ này cũng vẫn chưa bắt đầu cơ mà, cũng không có đến trễ, ông nói Minh Viễn làm cái gì hả?”

Ông cụ Lệ có chút tức giận mà nói: “Tặng bà một chiếc xe cao cấp là bà liền nói mấy câu cho thằng bé rồi đấy hả?”

Trước đây không phải là bất đắc dĩ nên hai ông cháu nhà bọn họ mới bất hòa như thế sao.

Bà lão chết tiệt này, quả thật là thấy tiền sáng mắt, cũng quá dễ dàng mua bán trao đổi đi.

Bà cụ Lệ cười cười mà nói: “Ây ya, ông già à, hôm nay là ngày vui của Lệ Kiên cơ mà, ông nói mấy cái chuyện này làm gì hả? Khách khứa ở đây đều nhiều như thế này, ông là muốn náo loạn để người ta chê cười hay sao?”

“Được rồi, không nói nữa … Minh Viễn, con bé này, hai đứa đi vào trong trước đi, Minh Nguyệt, Minh Ngọc hai đứa chúng nó đều ở trong đấy hết, tìm bàn của bọn họ mà ngồi xuống đi, người của nhà họ mình, đều ngồi ở hàng trên đấy! Tôi và bà nội nhỏ bé của cháu cứ đứng đây chút đã, không chừng còn có người chưa tới đủ đâu”

Lệ Minh Viễn cười nhạt mà nói: “Không cần cháu đứng đây cùng với ông hả?”

“Đều là do bố mẹ trấn giữ, cháu một đứa hậu bối, vẫn là đi vào chào hỏi mấy vị khách trẻ tuổi đi.

.

Chú hai và thím hai, chú ba và thím ba của cháu đều đang hỗ trợ thu xếp đấy!”

Đôi mắt của Lệ Minh Viễn âm trầm: “Còn tưởng rằng ông nội sẽ không mời bọn họ đến nữa chứ”

Đôi mắt sắc lạnh của ông cụ Lệ cũng âm trầm, nhàn nhạt mà nói: “Tóm lại, ở bên ngoài, một nhà mình phải đây đủ hết, còn phải hòa thuận vui vẻ nữa … cái thằng bé nhà cháu hôm nay cũng giống như vậy, không cho phép gây ra bất kỳ chuyện gì như con thiêu than, thành thật một chút cho ta.

“Ông cụ “Ừ, con bé này ngoan nhất, đi đi”

Lần trước mua xe cho Kỷ Hoài An, trực tiếp để người tặng hẳn tới nhà họ Kỷ, chuyện này, xem như là tăng thể diện cho nhà họ Lệ.

Minh Thành trở về nói, nhà họ Kỷ đối với cái chuyện này vô cùng hài lòng.

Cảm thấy nhà họ Lệ rất xem trọng Kỷ Hoài An, dâu trưởng tương lai của nhà họ Lệ cũng rất biết cách làm người.

Ông cụ Lệ đối với lại Tô Noãn Tâm càng hài lòng hơn.

Thái độ cũng đã chìm xuống tận đáy, đối với cô tốt hơn một chút rồi.

Tô Noãn Tâm cười híp cả mắt mà kéo lấy cánh tay của Lệ Minh Viễn, đi vào trong đại sảnh của uổi tiệc cưới.

Lệ Minh Thành và Kỷ Hoài An đứng ở đối diện đi đến.

Tô Noãn Tâm nhìn thấy bọn họ, liền nhanh chóng chào hỏi một tiếng: “Này, Minh Thành, Hoài An”

“Noãn Tâm! Một thân lễ phục dạ hội hôm nay của chị, thật đẹp quá đi, chiếc giày này cũng thật đẹp mắt!”

“Kệ, ông yên tâm đi, có con ở đây giám sát chú mà”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.