Hứa Ngụy Phàm xuống hầm giữ xe không nhìn thấy Linh An đâu, hắn lo lắng vội lấy điện thoại gọi cho cô gái nhỏ.
Một cuộc, hai cuộc rồi lại ba cuộc, Linh An vẫn không thèm nghe máy. Hắn sốt ruột lái xe về thẳng nhà họ Diệp.
Hứa Ngụy Phàm nghĩ có thể Linh An đã hiểu lầm hắn rồi. Hắn phải nhanh nhanh tìm cô, giải thích cho rõ mọi chuyện.
“Bảo bối, em mở cửa cho anh có được không?”
Hứa Ngụy Phàm đứng trước cửa phòng Linh An, nôn nóng đến mức muốn đạp cửa xông vào.
Cạch!
Hắn còn chưa kịp làm gì, thì cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra. Linh An chẳng buồn nhìn Hứa Ngụy Phàm lấy một cái, mà xoay lưng đi về phía giường.
Cô không thèm giải thích nữa, vì có nói hắn cũng không tin. Cô thật sự không đẩy ngã Neil, vậy mà hắn lại hùa theo Thẩm Tuyết, đuổi cô về.
“Sao không chờ anh dưới nhà xe?”
Hứa Ngụy Phàm ngồi xuống giường. Hắn vừa chạm vào tay Linh An liền bị cô đẩy ra.
Nhìn bộ dạng này của cô, chắc chắc đã giận hắn rồi.
“Chờ để làm gì? Là anh đuổi em đi mà.” Linh An phụng phịu quay đi chỗ khác, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Không phải, anh không đuổi em.”
Hứa Ngụy Phàm ôm lấy Linh An, cô ấm ức đánh mạnh vào vai hắn, để người đàn ông này buông mình ra. Hắn vỗ vỗ sống lưng cô, mấy giây sau đã ôm cô ngồi lên đùi mình.
“Đừng giận, nghe anh giải thích có được không?”
Linh An khụt khịt mũi, im lặng chờ hắn nói.
“Anh tin em không đẩy ngã Neil. Chỉ là lúc đó Thẩm Tuyết dùng những lời lẽ cực kỳ khó nghe, sợ em bị tổn thương, nên anh mới bảo em xuống hầm xe đợi.”
“Sau khi thằng bé nín khóc, anh lập tức xuống tìm em, nhưng không thấy đâu.”
Vừa nói, hắn vừa vén nhẹ mái tóc Linh An ra đằng sau. Hứa Ngụy Phàm cúi xuống, đặt lên trên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Những gì hắn làm, đều là sự quan tâm dành cho cô gái nhỏ. Hắn yêu cô nhiều như vậy, sao có thể nghi ngờ cô được?
“Có thật không? Anh tin em hả?”
“Tin chứ. Đồ ngốc, em có nói mặt trời mọc đằng tây thì anh vẫn tin em.”
Linh An đang buồn lại bị câu nói này của Hứa Ngụy Phàm làm cho bật cười. Cô véo nhẹ vào hai má hắn, bĩu môi bất bình:
“Lại chê em ngốc. Anh mới ngốc đó!”
Cô ôm lấy hắn, chỉ muốn dựa mãi vào người đàn ông này. Ai bảo hắn cứ cưng chiều cô như thế, dần dần Linh An bị phụ thuộc, không có cách nào thoát ra được.
…
Thoáng cái đã đến ngày thứ hai đầu tuần, Hứa Ngụy Phàm trở lại với công việc, Linh An lại lên giảng đường.
“Chủ tịch, sữa của anh đây.”
Sở Đoàn mang đến cho hắn một cốc sữa nóng. Dạo này anh thấy khí sắc của Hứa Ngụy Phàm hơi kém, có lẽ vì hắn phải thường xuyên thức khuya để xử lý công việc.
“Đầu giờ chiều có cuộc họp đúng không? Cậu mau xem lại nội dung tài liệu đi, chỗ nào không ổn thì báo lại với tôi.”
“Vâng thư chủ tịch.”
Hứa Ngụy Phàm đang uống sữa, bỗng khịt khịt mũi. Hắn ngước lên nhìn Sở Đoàn, nheo mắt:
“Hình như dạo này tôi thấy cậu chăm chuốt bản thân quá nhỉ?”
Hôm qua anh diện bộ vest màu xanh đen, hôm nay lại đổi sang màu đỏ, quần áo chỉnh tề, đầu tóc vuốt keo bóng loáng. Thư ký còn ăn mặc nổi hơn cả chủ tịch, thật đáng nghi ngờ!
Hơn nữa Hứa Ngụy Phàm còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người Sở Đoàn. Mùi hương dịu nhẹ dành cho phụ nữ, cảm giác có chút quen thuộc. Dường như hắn đã ngửi thấy ở đâu rồi.
“Cậu có bạn gái mới sao?” Hắn hỏi.
“Đâu… đâu có. Chủ tịch, anh nghĩ nhiều rồi.” Sở Đoàn lắp ba lắp bắp, sợ lộ ra sơ hở vội chuồn ngay đi.
Anh không chịu nói, nhưng Hứa Ngụy Phàm biết chắc mình đã đoán trúng rồi. Hắn cũng thấy vui thay cho Sở Đoàn, ít nhất thì anh đã quên đi mối tình với cô gái bội bạc kia.
Sau bữa cơm trưa, Hứa Ngụy Phàm nằm trong phòng làm việc nghỉ ngơi một lát. Đầu giờ chiều, Sở Trạch quay lại, đem tài liệu đưa cho hắn.
“Chủ tịch, sắp đến giờ họp rồi.”
Hắn gật gật, ngồi dậy chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Bất giác trên đỉnh đầu truyền xuống một cơn đau dữ dội. Hứa Ngụy Phàm nhìn về phía trước, hai mắt nhòe đi…
“Chủ tịch, anh bị chảy máu cam kìa.”
Sở Đoàn hốt hoảng bỏ tài liệu lên bàn làm việc, rồi chạy đến chỗ của hắn. Hứa Ngụy Phàm cảm nhận khóe môi mình hơi ướt, liền đưa tay lên sờ.
Thoáng chốc, bàn tay hắn đã dính đầy máu tươi.
“Anh đứng yên đi.”
Sở Đoàn rút khăn giấy lau máu trên mặt Hứa Ngụy Phàm. Hắn đứng yên bất động, hai lỗ tai ù đi, không còn nghe rõ lời anh nói nữa.
“Thư ký Sở, tôi…”
Uỳnh!
Chưa kịp nói hết câu, Hứa Ngụy Phàm đã ngã sầm ra đất, bất tỉnh nhân sự. Sở Đoàn vội hô hoán nhân viên gần đó, gọi cấp cứu đưa hắn đến bệnh viện.
Tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi trên con đường lớn. Hứa Yên là người đầu tiên nhận được cuộc gọi của Sở Đoàn. Cô ấy vội cùng Hứa phu nhân vào trong bệnh viện, tâm trạng bất ổn, hoang mang khó nói thành lời.