Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới

Chương 392




“Ta vừa nhìn đã biết ông ấy có gì đó bất thường, nhưng trên người ông không có vết thương, sức mạnh của một cường giả đứng đầu không có bất kì biến hoá nào, cho nên ta nghĩ là không có gì." Hoàng hậu lại nói tiếp.

"Ông ấy đã biết người phát giác ra chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.

“Ta vẫn luôn biểu hiện như bình thường, không làm ra hành động nào khác lạ. Nhưng sau đó, lời nói cùng cách cư xử của ông ấy càng ngày càng không giống lúc trước, ta liền biết ông ấy nhất định đã có chuyện gì đó. Thậm chí ông còn rất vui lòng đánh bài với ta, bởi vì làm vậy sẽ khiến ta không thể phát hiện thêm nhiều bí mật của ông nữa, ta cùng ông ấy cũng có thể tạm thời sống yên ổn vô sự với nhau."

"Tạm thời sống yên ổn vô sự với nhau? Hoàng hậu nghĩ rằng ông ấy sẽ giết người?" Cố Thanh Sơn hỏi.

Trên mặt Hoàng hậu lộ ra vẻ tuyệt vọng, nói: "Sau khi ông ấy đã chuẩn bị xong hết, nhất định sẽ tới giết ta."

"Tại sao?"

"Người kề chung một gối với ông ấy như ta biết được rất nhiều bí mật, ta chính là sơ hở duy nhất của ông ấy."

"Nói như vậy, cách nghĩ của hai người không giống nhau?"

"Đúng vậy, ta chỉ muốn giữ cho Đế quốc vững vàng, còn ông ấy thì mong muốn nhiều hơn." Hoàng hậu tiếp tục: "Ta sẽ trở thành vật ngăn cản dã tâm của ông ấy."

Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: "Tôi cần một thứ trên đỉnh của vương miện Phục Hy, người có biết nó ở đâu không?"

Hoàng hậu sửng sốt, nói: "Vương miện có ba đỉnh, cái cậu nói là đỉnh nào?"

"Cái ở giữa được nạm đá quý đến từ vũ trụ."

"Vương miện cùng quyền trượng Hoàng đế đều do ta nắm giữ, ta đương nhiên biết."

"Tôi muốn viên đá quý trên vương miện kia, người hãy lấy vương miện lại đây, chúng ta lập tức rời đi."

"Cậu có thể cứu ta?" Hoàng hậu hỏi, vẻ mặt của bà rất trấn định: "Mặc dù ta đã nghe Anna kể về sự kì diệu của cậu, nhưng nếu như cậu không làm được, thì đừng tuỳ tiện thử cứu ta. Nếu không, lỡ như đối phó không kịp, cậu cũng sẽ chết."

"Người còn để ý đến sống chết của tôi?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Nếu như không còn hy vọng nào khác, thì ta mong rằng người chết chỉ có mình ta." Hoàng hậu cực kỳ bình tĩnh, dường như bà đã nghĩ thông mọi chuyện từ lâu.

"Tại sao?"

"Nếu như cậu chết, nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn tới Anna. Bây giờ con bé đang đứng ở thời khắc quan trọng nhất, trong lòng nhất định không thể bị mấy chuyện rắc rối này quấy phá." Hoàng hậu nói: “Con bé là hi vọng cuối cùng của gia tộc Medici, cho nên nếu cậu không chắc chắn thì cũng không cần quan tâm đến sống chết của ta, tìm cơ hội rời đi đi, sau này hãy nói rõ chân tướng cho nó biết là được."

Cố Thanh Sơn cảm thấy vô cùng kính nể.

"Chỉ cần tôi muốn cứu người, vậy thì chẳng ai có thể ngăn trở." Hắn nói.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa có người nhỏ giọng bẩm báo.

"Vào đi."

Hai cung nữ đi vào, quỳ gối hành lễ nói: "Đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong, ba vị phu nhân đang đợi người."

Hoàng hậu nói: "Ta đột nhiên không đói bụng nữa, để bọn họ ăn đi, sau khi ăn xong thì trở lại đánh bài."

“Vâng."

Hai cung nữ liếc nhau một cái, lui ra ngoài.

Hoàng hậu chờ thêm lát nữa, đứng lên, đi ra ngoài từ một cánh cửa khác. Bà đi liền một mạch không ngừng, cuối cùng tiến vào một căn phòng.

"Lui ra." Hoàng hậu nói.

"Vâng, điện hạ." Hai tên thị vệ cung đình nói. Bọn họ hành lễ xong, thận trọng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Hoàng hậu đi tới bên tường, mở ra một vách ngăn bí mật, vương miện Phục Hy được nạm Nhật Nguyệt Huyết lẳng lặng nằm ở trong đó, ngay kế bên là một cây quyền trượng.

Hoàng hậu giật mình nhìn quyền trượng, trong đôi mắt lộ ra chút sợ hãi.

Quyền trượng Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy được đúc từ vàng ròng, trên đầu trượng khắc một cái đầu người đang nghiêm túc nhìn về phía trước.

Cái đầu người này thuộc về Hoàng đế khai quốc của Đế quốc Phục Hy. Khi Hoàng đế khai quốc chết, ngài đã yêu cầu đem cả đầu của mình dung nhập vào quyền trượng, dùng vàng ròng bọc ở bên ngoài, đồng thời điêu khắc thành quyền trượng, để truyền cho các thế hệ Quốc vương của Đế quốc.

Điều này đại biểu cho việc, mặc dù ông ta chết, nhưng vẫn luôn luôn dõi theo con cháu của mình, nhìn xem bọn họ làm Quốc vương có đúng quy cách hay không.

Bây giờ, vàng ròng trên quyền trượng vẫn còn, nhưng đầu lâu của Hoàng đế khai quốc đã không cánh mà bay.

"Chuyện này người có biết không?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Ta không biết." Hoàng hậu nói.

"Liệu có phải Hoàng đế chưa nói gì đã lấy đi rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Những thứ này vẫn luôn do một tay ta an bài lo liệu, ông ấy... "

Hoàng hậu dùng hết sức khống chế cảm xúc, lấy vương miện ra ngoài, cố gắng không nhìn vào quyền trượng kia.

Dẫu sao chuyện này cũng quá kỳ lạ.

Tại sao không lấy hết cả quyền trượng luôn mà chỉ lấy đầu lâu của Hoàng đế khai quốc?

Thần niệm của Cố Thanh Sơn lướt qua quyền trượng hoàng kim. Tại chỗ tiếp xúc của thân quyền trượng với đầu lâu của Hoàng đế, phần bị gãy bằng phẳng bóng loáng, giống như bị người ta dùng đồ vật sắc bén cẩn thận cắt đứt.

Ai lại buông tha cả cây quyền trượng bằng vàng mà chỉ lấy đi một cái đầu lâu của người chết?

Cảm giác không ổn trong lòng Cố Thanh Sơn càng ngày càng nặng.

Mặc dù Hoàng đế bệ hạ là một cường giả không cần phải bảo vệ, nhưng lực lượng phòng ngự của hành cung trước giờ vẫn luôn rất mạnh. Trừ phi là cường giả đứng đầu, còn lại không ai có thể lẻn vào hành cung. Chưa kể, người đó còn phải quen thuộc với toàn bộ bố trí phòng ngự trong hành cung, tránh khỏi Hoàng đế bệ hạ hùng mạnh kia, biết được chỗ Hoàng hậu cất giữ đồ.

Trong số những cường giả hiếm hoi trên thế giới, ai lại tiêu hao nhiều sức lực như vậy chỉ để tới trộm đầu lâu của Hoàng đế khai quốc Phục Hy?

Cố Thanh Sơn thở dài, chuyện này đã thoát ly khỏi vấn đề mâu thuẫn giữa Hoàng đế và Hoàng hậu.

Vì vậy, hắn quyết định tham gia vào trong chuyện này.

"Điện hạ, Hoàng đế đang triệu tập nghị sự cận thần, xin người hãy mang vương miện đến chỗ Hoàng đế, đặt lên trên bàn làm việc của bệ hạ." Cố Thanh Sơn nói.

"Biết rồi, bây giờ ta sẽ đi." Trong lòng Hoàng hậu thấy khá kỳ lạ, nhưng vẫn đồng ý làm theo. Hai tay bà nâng vương miện lên, đi thẳng ra cửa.

"Người đâu, đi theo bảo vệ." Hoàng hậu phân phó nói.

Hai hộ vệ cung đình ra hiệu một cái, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện thêm mười tám tên hộ vệ cung đình. Như vậy, tổng cộng hai mươi hộ vệ đi theo Hoàng hậu đến chỗ của Hoàng đế.

...

Trong phòng Nghị sự, Hoàng đế Phục Hy đứng ở chính giữa, đang nói chuyện với vài vị cận thần. Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, Hoàng hậu hai tay nâng vương miện đi vào.

"Làm gì vậy?" Hoàng đế Phục Hy híp mắt hỏi.

Hoàng hậu cười nói: "Sợ anh quên mất, ngày mai phải gặp khách quý của Thánh quốc với Liên Bang, nhớ phải đội cái này."

Hoàng đế liền cười tươi, nói: "Em thật chu đáo."

Hoàng hậu đặt vương miện ở trên bàn sau lưng Hoàng đế, nói: "Vậy em đi đánh bài đây."

"Đi đi."

Hoàng hậu thi lễ, tao nhã lui ra khỏi phòng Nghị sự.

Hoàng đế nhìn theo bóng lưng của bà, thất thần mất một lúc, cuối cùng hỏi: "Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.