Hắn giở trang đầu tiên ra.
Chỉ thấy trên trang thứ nhất, dùng thể chữ to hơn chữ Tống số ba in thành một hàng chữ rất to: "Bạn có muốn nhìn thấy linh hồn không?"
Nhìn thấy linh hồn!
Diệp Phi Ly đột nhiên ngồi thẳng người dậy, hắn ta nghiêm túc nhìn xuống.
Cố Thanh Sơn về phòng ngồi khoanh chân điều tiết khí tức một lát, hắn lấy viên ngọc giản mà Tinh Nhu đưa cho ra.
Hắn cầm lấy ngọc giản, cẩn thận ghi nhớ hết những thông tin liên quan đến Tề Diễm.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Sau nửa đêm, Cố Thanh Sơn thả ngọc giản xuống.
Hắn bắt đầu điều động linh lực ở đan điền, sau đó từ từ thích ứng với sự thay đổi linh lực của Hóa Thần cảnh.
Bọn họ đều không biết rằng, Liêu Hành vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV ở trong phòng của mình, ông ta đã xem màn diến thuyết của tổng thống hai lần liên tiếp rồi.
Một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau.
Trương Anh Hào đã rời đi trước.
Liêu Hành leo lên một chiến hạm Tinh Không cỡ nhỏ, tiến về phi thuyền Thần Điện của cứ điểm Tinh Không, tiếp tục hoàn thành việc ghi lại và sắp xếp công pháp tu hành.
Nữ thần Công Chính mang đến một sản phẩm dùng thử cho việc thay đổi gen khuôn mặt tạm thời.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, sau đó lại đưa cho Diệp Phi Ly dùng.
Diệp Phi Ly lập tức biến thành dáng vẻ của công tử áo tím.
"Đúng là giống nhau như đúc, xem ra Quỷ giết người cũng có thể thay đổi dung mạo." Cố Thanh Sơn ngắm nhìn dáng vẻ của Diệp Phi Ly, nói.
"Nhưng mà con ngươi của tôi vẫn đỏ như máu giống trước kia."
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Trải qua 7941 lần thử nghiệm thì tôi đã có được kết luận cuối cùng: Đặc trưng rõ rệt của quỷ giết người không thể nào dùng thuốc biến đổi gen để loại bỏ.]
Diệp Phi Ly nghe xong thì cả người liền toát ra vẻ cô đơn.
"Cậu làm sao thế?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Diệp Phi Ly cười gượng gạo mà nói: "Không có gì, dáng vẻ này của tôi có thể duy trì được trong bao lâu?"
"Năm ngày."
"Thời gian dài thật."
"Bên ngoài đang phát lệnh truy nã cậu đấy, vì vậy mà cậu như thế này ngược lại càng an toàn hơn."
"Được rồi."
Bên ngoài căn phòng, phi thuyền đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly đi ra ngoài, cùng nhau bước lên phi thuyền.
Phi thuyền rời khỏi căn biệt thự trên núi.
"Bây giờ chúng ta đi đâu thế?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Thủ đô, Trương Anh Hào đã sắp xếp người rồi, anh ấy đang đặc biệt chờ chúng ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Anh ấy đang ở đâu?"
"Anh ấy đã đi trước để chuẩn bị rồi."
Diệp Phi Ly xúc động nói: "Xem ra cũng long trọng đấy nhỉ, thật không ngờ rằng anh ấy lại có lòng như thế."
Cố Thanh Sơn nói: "Đúng thế, tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Vậy thì rốt cuộc chúng ta phải học cái gì?"
Đây cũng là vấn đề mà Cố Thanh Sơn đang thắc mắc.
Hắn chỉ biết là Trương Anh Hào đã đặc biệt chuẩn bị một số thứ cần học cho hai người họ.
Nhưng hắn lại không biết được là rốt cuộc bọn họ phải học cái gì.
"Tôi đoán rằng chúng ta sẽ phải học ngụy trang, cậu cũng nên học một số thứ về mặt này." Cố Thanh Sơn nói.
Chỉ một lúc sau, giọng nói điện tử của phi thuyền vang lên, nó nhắc nhở hai người sắp đến chỗ cần đến rồi.
"Buổi tối tôi muốn quay về cùng với cô ấy." Diệp Phi Ly nói.
"Thời gian của cá nhân thì cậu cứ chủ động sắp xếp." Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly đội mũ lưỡi trai, sau đó đeo thêm một cặp kính râm.
"Cậu không cần đeo kính râm đâu."
"Hả? Vì sao?"
Cố Thanh Sơn đột nhiên lấy một cái hộp nhỏ rất tinh xảo từ trong túi trang bị ra sau đó đặt xuống bàn.
"Cho cậu đấy." Hắn nói.
"Đây là cái gì thế?" Diệp Phi Ly tò mò hỏi.
"Tôi đã từng hứa với cậu rằng, lúc cậu có thể tự khống chế được sát ý trong lòng thì tôi sẽ để cậu được sống giống như một người bình thường."
"Đây là thành của mới nhất của khoa học kỹ thuật, sản phẩm mô phỏng quang học hoàn mỹ," Cố Thanh Sơn nói: "Món đồ này là thứ mà tôi đã đi mua về, nó có thể giúp cậu được sống như một người hoàn toàn bình thường... Có lẽ là sau lần huấn luyện này thì cậu có thể đi gặp mẹ cậu được rồi."
"Thật ư!? Diệp Phi Ly kích động không thôi.
"Đúng thế, cậu đừng có ru rú trong nhà suốt ngày nữa, có thời gian thì để ý đến sự phát triển của thời đại một chút, khoa học kỹ thuật vẫn luôn thay đổi cuộc sống của chúng ta." Cố Thanh Sơn nói một cách nghiêm túc.
Diệp Phi Ly chân thành nhìn hắn: "Tôi sẽ ghi nhớ trong lòng."
Hắn ta từ từ mở hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một đôi mắt quang học đẹp đẽ.
Diệp Phi Ly đeo đôi mắt đen đẹp đẽ lên, chỉ thấy phía bên trong tấm gương xuất hiện hình ảnh của một người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng cái này vốn chỉ là hiệu quả của thuốc biến đổi gen, nên không quan trọng cho lắm.
Điều quan trọng là con ngươi của hắn ta đã biến thành màu đen rồi.
Giọng nói của Cố Thanh Sơn truyền đến từ bên cạnh: "Nếu như cậu đeo màu đen chán rồi thì tôi có thể đổi sang màu khác cho cậu, ví dụ như màu xanh lam chẳng hạn?"
Diệp Phi Ly nhếch môi, hắn ta nở nụ cười.
Sau khi biến thành quỷ giết người thì hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân mình còn có thể cười một cách vui vẻ đến thế.
...
Phi thuyền đã bay đến chỗ cần đến.
Hai người bọn họ vừa xuống khỏi phi thuyển thì đã có một người quen đang đứng đợi rồi.
Đồng Đồng.
Tiểu mỹ nữ Đồng Đồng, cô đã từng hợp tác với bọn họ để cùng giết chết quán quân trò chơi Người Bất Tử là Liễu Thi Mạn.
Cô là sát thủ xếp thứ 11 của nghiệp đoàn Thợ Săn.
"Anh Cố, anh Diệp.mời hai anh đi bên này." Đồng Đồng mỉm cười nói.
"Được, cảm ơn cô rất nhiều về chuyện lần trước." Cố Thanh Sơn nói.
"Có thể có cơ hội cùng giết người với anh Cố và anh Diệp là niềm vinh hạnh của tôi." Đồng Đồng cười nói.
Giọng điệu của cô giống như là đang nói về một sự kiện trọng đại vậy.
Ba người bọn họ hỏi han nhau xong thì cùng đi về phía con đường nhỏ theo sự chỉ dẫn của Đồng Đồng.
"Bây giờ chúng ta đang đi đâu thế?" Diệp Phi Ly lên tiếng hỏi.
"Anh Diệp Phi Ly sẽ đi vào chợ đen ở trong lòng đất để học một số quy tắc cơ bản và kỹ năng sinh tồn." Đồng Đồng nói, sau đó cô quay mặt về phía một người da đen để thông báo.
Hai người nói vài câu, sau đó người da đen kia liền vẫy tay với Diệp Phi Ly.
"Được thôi." Diệp Phi Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi đi theo người da đen kia.
"Vậy tôi thì sao? Tôi sẽ đi đâu?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Mời anh đi theo tôi." Đồng Đồng nói với hắn.
Hai người lại tiếp tục đi một lúc lâu thì mới đi đến trước một cánh cửa lớn.
Đồng Đồng dừng bước, cô quay người lại nói với Cố Thanh Sơn: "Anh Cố, chúng ta đến nơi rồi."
"Đây là chỗ nào vậy? Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn.
Trên cửa chính có viết một hàng chữ.
"Học viện điện ảnh thủ đô."
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói: "Thì ra các cô đều là diễn viên cả."
"Đây là những kỹ năng cơ bản quan trọng bậc nhất." Đồng Đồng nghiêm mặt nói.
Hai người bọn họ đi vào phía bên trong cánh cửa của học viện.
Người sẽ dạy Cố Thanh Sơn là một bậc thầy diễn xuất có kỹ năng biểu diễn đứng đầu học viện.