Trong thế giới tu hành, một tu sĩ Hóa Thần đã đủ khả năng để đảm nhận chức vị chưởng môn, hoặc là tự lập ra môn phái. Trong khi ở thế giới của những người kia, thì họ chỉ là đệ tử.
Nếu vậy, những tu sĩ cấp chưởng môn hay trưởng lão sẽ là cảnh giới gì?
Tất cả mọi người suy nghĩ một lúc, cảm giác rét lạnh cũng dần dần ngập tràn trong lòng.
Lần gặp gỡ này đúng là vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị, đâu ai ngờ mình sẽ gặp người của một thế giới khác ở ngay trên khu di tích này chứ. Hơn nữa, mệnh lệnh phát ra từ trên cờ lệnh còn hé lộ ra một tin tức vô cùng đáng sợ.
Bọn họ nhất định sẽ ra tay với chúng ta! Có lẽ là sau khi đã mê hoặc chúng ta, đám người kia sẽ đột nhiên ra tay đánh lén...
Mà chuyện kinh khủng hơn nữa, là bọn họ đã có mưu đồ với thế giới tu hành từ trước rồi!
Mọi người cố gắng bình tĩnh trở lại, quay sang hỏi thăm Cố Thanh Sơn.
Ninh Nguyệt Thiền cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu đối phương đã rắp tâm hại người thì hành động bộc phát giết người lúc nãy của Cố Thanh Sơn cũng không thể coi là một hành vi tự ý được. Việc này được xem là đoán trước âm mưu của địch, nhờ đó mới có thể bảo toàn quân số của cả đội.
Ninh Nguyệt Thiền nhíu mày hỏi: "Thanh Sơn, huynh đã biết trước những chuyện này rồi ư?"
"Không, ta không biết."
Cố Thanh Sơn nghe mấy mệnh lệnh phát ra từ cờ lệnh, chỉ hờ hững cười cười, nhưng trong lòng lại có nỗi khổ không thể nói ra được.
"Vậy thì vì sao huynh vừa nhìn thấy bọn họ đã vội vàng ra tay?" Lãnh Thiên Tinh hỏi hắn.
"Kể từ lúc đặt chân đến thế giới Thần Võ, ta đã nắm được rất nhiều manh mối, vì thế mà ta có thể đưa ra một số suy đoán. Nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay, ta lại càng cho rằng những suy đoán của mình là hoàn toàn chính xác."
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn tràn đầy hồi ức và sự mơ màng, giống như thể hắn đang xuyên qua vô số những tầng không gian, nhìn ra ngoài thế giới Thần Võ.
Tất cả những chuyện kỳ quái trong kiếp trước; tình cờ gặp được cột trụ bằng đồng và thi thể khổng lồ; ba bóng người đột nhiên xuất hiện trong ảo ảnh; không thấy bất kỳ một người còn sống nào ở thế giới Thần Võ, chỉ còn lại vô số khí linh; mà điều quan trọng nhất là điềm báo về cái chết của Bách Hoa tiên tử...
Vữa nghĩ đến đây, tất cả những mơ màng trong ánh mắt của Cố Thanh Sơn hoàn toàn biến mất, trả lại cho hắn vẻ quả quyết và tràn đầy sát ý y hệt như ban đầu.
"Huynh hãy nói ra suy nghĩ của mình cho mọi người nghe xem nào." Lãnh Thiên Tinh vỗ vào bả vai hắn, nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu. Chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng, để tránh khỏi việc trong lòng người khác vẫn ôm lấy tia may mắn nào đó.
Hắn sắp xếp lại lời nói của mình một chút, cuối cùng nói: "Giữa bọn họ và chúng ra, vĩnh viễn chỉ có một bên có thể sống sót."
Tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy, trong lòng rất nhiều người cảm thấy bất an.
"Vì sao huynh lại nghĩ như vậy?" Sắc mặt của Ninh Nguyệt Thiền tái nhợt, hỏi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, hắn cố gắng tìm cách đơn giản nhất để trình bày quan điểm của mình cho những người tu hành này có thể hiểu được. Hắn cũng không ngờ được rằng, buổi nói chuyện ngày hôm nay sẽ lưu truyền lại cho thế hệ mai sau, trở thành một câu suy luận nổi tiếng nhất trong lịch sử.
"Lấy một thế giới làm ví dụ." Cố Thanh Sơn bắt đầu: "Tổng số lượng tài nguyên của một thế giới luôn có giới hạn, ai chiếm được nhiều tài nguyên hơn thì người đấy mới có tư cách trở nên mạnh mẽ hơn. Vậy nếu có một ngày hai thế giới gặp nhau, đến lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra? Thậm chí cả những tán tu kia cũng bởi vì tranh đoạt tài nguyên và báu vật nên mới chém giết không ngừng, huống hồ là hai nền văn minh xa lạ? Bọn họ chắc chắn đều muốn giành được tài nguyên và kho báu của đối phương."
"Chỉ cần ý nghĩ này tồn tại, thì đến lúc hai nền văn minh gặp nhau, nhất định sẽ cho rằng đối phương không hề có thiện chí. Vì thế, một khi hai nền văn minh gặp nhau, thì khả năng lớn nhất chính là một trận quyết chiến sinh tử sẽ nổ ra."
Cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng nói ra quan điểm của mình.
"Nói kỹ hơn một chút nữa, nếu như trên đời này có vô vàn thế giới và vô số nền văn minh, vậy thì bất kỳ một nền văn minh nào để lộ ra sự tồn tại của mình, nó nhất định sẽ bị tiêu diệt một cách nhanh chóng. Bởi vì tất cả những thế giới văn minh núp trong bóng tối sẽ chờ cơ hội cướp đoạt và tàn sát những thế giới này, hòng cướp đoạt hết toàn bộ những tài nguyên mà bọn họ cần, cũng là để ngăn chặn những thế giới này tiếp tục phát triển, để rồi trong tương lai sẽ đe dọa đến bọn họ..."
"Hơn nữa toàn bộ những việc này, chung quy lại chính là để cho nền văn minh của bọn họ trở nên thịnh vượng hơn, để cho nền văn minh của họ vẫn có thể tồn tại bền vững trong những ngày tận thế, khi bè lũ yêu ma ồ ạt tràn đến xâm chiếm thế giới của họ."
Nói đến đây, Cố Thanh Sơn liền im lặng.
Những lời nói vừa nãy chỉ là những lời giải thích với các tu sĩ cho có lệ mà thôi, hắn chỉ dùng nó để chứng minh động cơ đột nhiên ra tay giết người của mình ban nãy. Trong lòng hắn hiểu rõ rằng có những lời không thể nào nói ra được, bằng không những người kia sẽ truy hỏi hắn đến cùng.
Thi thể to lớn tồn tại được hàng nghìn hàng vạn năm kia đã đưa ra lời cảnh cáo cho hắn, đã nói với hắn một bí mật. Khi một thế giới A dung hợp được với một thế giới B, thì những sinh linh trong thế giới A sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Thế giới là nguồn cung cấp để cho các sinh linh trở nên mạnh mẽ hơn, bản thân thế giới chính là nguyên nhân của sự tranh đoạt giữa các nền văn minh.
Đây chính là chân tướng của sự việc.
Những con yêu ma kinh khủng vô cùng vô tận kia sẽ tìm kiếm những kẽ hở giữa hai thế giới, hòng tiêu diệt hết tất cả các sinh linh. Trong ngày tận thế đó, mỗi một nền văn minh đều muốn trở nên mạnh mẽ hơn để chống lại cái chết và sự hủy diệt. Vì vậy, một khi hai thế giới đã gặp nhau rồi thì chắc chắn sẽ có một cái bị dung hợp với cái kia.
Đây mới là sự thật chân chính.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Giữa hai nền văn minh tồn tại mối quan hệ như vậy, phần lớn là do nỗi sợ hãi về ngày tận thế tạo nên. Mỗi nền văn minh đều muốn trở nên mạnh mẽ để tránh khỏi việc bị hủy diệt một cách nhanh chóng.
Như vậy... Tên đầu sỏ đã gây nên toàn bộ những chuyện này, cái tên đã buộc tất cả các nền văn minh đều phải liều mạng tìm cách sống sót trước lũ yêu ma, rốt cuộc đó là thứ gì chứ?
Những con yêu quái cường đại có đủ các loại năng lực mà Nhân tộc không thể tưởng tượng nổi, chúng làm việc bất chấp lý lẽ, không thể nào dùng suy nghĩ của chúng sinh để phỏng đoán suy nghĩ của bọn chúng.
Con người căn bản là không thể nào hiểu được bọn chúng.
Trong giờ phút lịch sử này, những thứ thực sự kinh khủng kia vẫn chưa xuất hiện.