Bà lão lại nói: "Trước khi sử dụng nó, cô có việc gì gấp phải xử lý ngay không?"
Tô Tuyết Nhi suy nghĩ một chút, trả lời: "Không có chuyện gì đặc biệt quan trọng cần phải làm."
"Tốt, vậy cô có thể dùng nó. Nhớ kỹ, phải cố gắng bảo vệ tính mạng của mình, nếu cô chết bên trong vận mệnh hoàn toàn mới này, thì cũng chính là chết thực sự."
"Đã biết, tôi nên dùng lá bài này thế nào?"
"Truyền lực Phong Linh của cô vào lá bài."
Tô Tuyết Nhi làm theo chỉ dẫn. Giây tiếp theo, một quầng sáng bao trùm khắp người cô, khi ánh sáng rút đi thì cô cũng bỗng nhiên biến mất khỏi thế giới này.
Bà lão yên lặng chăm chú nhìn một màn vừa rồi, thở dài nhẹ giọng nói: "Thật không ngờ, ta còn có thể tận mắt chứng kiến cảnh này. Nếu cô có thể trốn khỏi bóng ma tử vong, may mắn sống sót..." Trong giọng điệu của bà ta mang theo một chút lo lắng không yên cùng mong chờ.
- -------
Giữa đại dương mênh mông. Tô Tuyết Nhi đứng trên một cây khô trôi nổi. Cô đưa mắt trông về phía xa, trong phạm vi tầm mắt ngoại trừ biển cả vô tận, cũng chỉ là khoảng trời mênh mông.
Không có đất liền.
Ngoài ra, ở phía nam có một khoảng biển lớn bị sương mù bao phủ.
Ngoại trừ chỗ đó ra, cái gì cũng không thấy.
"Mình... đang ở đâu đây?" Trong lòng Tô Tuyết Nhi hoảng hốt khó hiểu. Rõ ràng cô vừa mới ở trong căn nhà gỗ trên ngọn núi cao nhất của Bắc Cực, nói chuyện với người bảo vệ Cửu phủ kia mà, sao chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở nơi này rồi?
Ánh mặt trời xuyên qua mây đen, từ không trung rơi xuống một mảnh màu vàng, làm cho biển rộng nổi lên ánh sáng lấp lánh.
Tô Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đúng lúc tầng mây bị gió thổi tan, lộ ra hai mặt trời có chút u ám.
Tô Tuyết Nhi thấy vậy, sửng sốt hồi lâu.
"Đây không phải là thế giới nguyên bản kia." Cô lẩm bẩm nói.
Ting!
Một tiếng vang thanh thúy phát ra, một loạt dòng chữ nhỏ xuất hiện trong tầm mắt Tô Tuyết Nhi.
[Ngài phát hiện thời không bí mật.]
[Hoan nghênh ngài, người chơi thứ hai tham gia closed beta.]
[Bây giờ thông báo nhiệm vụ closed beta.]
[Nhiệm vụ: Sống hoặc chết.]
[Yêu cầu của nhiệm vụ: Tồn tại trong vòng 12 giờ.]
[Giải thích nhiệm vụ: trò chơi chưa dự trữ đủ năng lượng thì người chơi thứ hai đã đến tham gia. Vậy nên, trong 12 giờ tới hệ thống không thể giúp đỡ bất kì chuyện gì, người chơi phải tự mình tìm được biện pháp sinh tồn.]
[Thưởng nhiệm vụ: Đạt được thân phận cá nhân trong thế giới này.]
[Nhắc nhở 1: Dựa vào phán đoán của hệ thống, năm phút đồng hồ sau, khúc gỗ trôi nổi dưới chân người chơi sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu sự tồn tại khủng bố đến, mong người chơi tranh thủ thời gian rời đi.]
[Nhắc nhở 2: Người chơi thứ nhất đã nhận ra sự xuất hiện của cô, hắn ta đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của ngài, cũng có ý muốn giết chết ngài. Bởi vì quy tắc trò chơi chưa hoàn toàn thành lập, trò chơi không thể ngăn cản hành động của ngài ấy, mong ngài đề cao cảnh giác.]
Tô Tuyết Nhi đọc xong mấy hàng chữ nhỏ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Vì đã từng nhìn thấy trò chơi Người Bất Tử, quỷ giết người, Hải thú, Chú Hề Tử Thần... nên khả năng nhận thức của cô đã vượt hơn hẳn quãng thời gian trước khi tận thế đến.
Bây giờ, chính cô cũng đã xuyên qua một thế giới khác, bỗng nhiên xuất hiện trong cái trò chơi close beta gì đó, cũng không phải không thể chấp nhận được.
Nhưng quan trọng nhất là vì sao người chơi đầu tiên lại muốn giết cô?
Tô Tuyết Nhi lắc đầu, không suy nghĩ điều này nữa. Hiện nay điều quan trọng nhất, chính là rời khỏi nơi này.
Cô chăm chú nhìn bè gỗ dưới chân, lặng lẽ thở dài.
Bè gỗ này là thứ duy nhất có thể giúp cô nổi trên mặt biển, đáng tiếc chỉ có thể dùng được 5 phút.
Chỉ có 5 phút!
Rốt cuộc phải làm gì bây giờ?
Tô Tuyết Nhi cắn môi, bỗng nhiên trước mặt bừng sáng, mặt biển trước mặt cô có một bàn tay nhô lên. Ngay sau đó, có một người từ từ nổi lên.
"Xin hỏi... "" Lời nói của cô nghẹn lại cổ họng.
Đây là phần thi thể đã bị cắn đứt, không biết vì sao lại nổi từ đáy biển lên.
Biểu cảm trên mặt xác chết rất thoải mái, rất bình thản, giống như đang hưởng thụ điều gì đó.
Xác chết trôi đi theo mạch nước ngầm, ngay sau đó lại có một cái xác khác nổi lên. Khác với xác chết trước, cái xác này lại mở to mắt hoảng sợ, miệng há hốc, giống như đang phát ra tiếng kêu sợ hãi vậy.
Tô Tuyết Nhi ngẩn người, cố gắng tăng thêm can đảm, ngoái đầu nhìn ra biển lớn.
Xác chết.
Tất cả đều là xác chết.
Chúng bị vùi dưới đáy biển sâu, nếu không nhìn cẩn thận, thì không thể nhận ra.
Nước biển chia làm hai tầng, bên ngoài màu xanh, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện mặt biển bên dưới có màu đỏ thẫm, đó là máu ngưng tụ dưới đáy biển, hơn nữa có vô số xác chết trôi đi từ từ theo dòng máu ngầm ấy. Thỉnh thoảng sẽ có một hai cái xác lệch hướng, nổi lên mặt biển nhưng nhanh chóng bị mạch nước ngầm đẩy trở về quỹ đạo ban đầu.
Lúc này, trong lòng dâng lên dự cảm rất xấu, Tô Tuyết Nhi cắn môi, nhanh chóng quyết định.
Cô định đi tới mặt biển bị sương mù bao phủ, bởi vì ngoài hướng đó ra thì trên mặt biển đều không có gì, chỉ có khoảng sương mù này mới có thể che giấu hy vọng sống sót.
Tô Tuyết Nhi đưa tay vào trong phần nước ở đằng sau bè gỗ, điều khiển năng lượng hệ Phong của mình để tạo thành lực đẩy, tiến về phía trước.
Cô dùng hết toàn lực, bè gỗ cũng liều mạng phóng đi.
1 phút.
2 phút.
3 phút.
Gần hết 5 phút rồi.
Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên thấy tuyệt vọng. Cho dù bè gỗ đi rất nhanh, nhưng khoảng cách đến màn sương mù vẫn còn quá xa.
Sau đó, cô không thể đứng mãi trên bè gỗ nữa, bèn bất đắc dĩ định nhảy xuống nước.
Thật ra cô cũng không hoàn toàn tin tưởng vào cái gọi là nhiệm vụ kia, có điều khi lực lượng hệ Phong của cô hòa vào trong nước biển, cô có thể cảm nhận rõ ràng một dòng chảy hỗn loạn nào đó đang càng lúc càng đến gần mình.
Tô Tuyết Nhi không biết sẽ gặp cái gì, nhưng cô cảm nhận được, đó là thứ vô cùng lớn.
Thế giới không biết, sinh vật không biết, có thể bản thân cô cũng không phải đối thủ của nó. Cho dù có đánh bại được nó, nhưng nơi đây là biển, mùi máu tươi sẽ đưa những kẻ săn mồi lớn mạnh hơn tới.
Hơn nữa, giữa biển lớn còn có nhiều xác chết kỳ lại như vậy, chưa đựng những mối nguy hiểm khủng khiếp ở trong đó.
Nếu nhảy xuống biển, ai biết sẽ có thứ gì đang chờ cô?
Tô Tuyết Nhi đi đến trước bè gỗ, không biết làm gì ngoài thở dài.
Cô không còn cách nào khác, bây giờ chỉ còn cách bơi thật nhanh. Dựa vào khả năng bơi lợi thời trung học của cô, có thể bơi xa bao nhiêu thì bơi.
Cố gắng không nhìn vào xác chết, cô cắn răng, chuẩn bị nhảy xuống biển.
Ngay lúc này, trên người cô đột nhiên lại vang lên một âm thanh.
[Không thể kết nối với Thiên Thần Rực Lửa.]
[Thử gọi Nữ Thần Công Chính.]
[Cuộc gọi thất bại.]
Tiếng này là....
Tô Tuyết Nhi đưa tay lên cổ, lấy một sợi dây màu đen ra, ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn treo trên đó.
Từ khi nhận được thiết bị điều khiển Thiên Thần Rực Lửa, cô chưa bao giờ nghe thấy nó phát ra tiếng.