Đầu dây bên kia, giọng Cố Thanh Sơn lại vang lên: "Quyển sách anh đưa em nhất định phải luyện đấy, cái đó có lợi với em."
"Ừ, em sẽ nhớ kỹ."
"Tu luyện tại nhà cực khổ lắm không?" Bên kia lại hỏi.
"Ừm...." Tô Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Tám Phủ chủ đang nghỉ ngơi cách đó không xa, mà bản thân cô cũng đã là một vị Phủ chủ.
Chẳng biết tại sao, cô muốn đợi tới lần gặp mặt tiếp theo mới kể rõ cho hắn nghe những chuyện xảy ra gần đây.
"Không tính là cực khổ, em còn chịu được." Cô nói.
"Phong Linh cấp bốn ổn định rồi chứ?"
"Đã sớm ổn định rồi."
"Lợi hại." Người đối diện thở dài.
"Hứ, anh chờ đi, em vẫn nhớ ước hẹn của chúng ta, chờ tới khi em tới Ngũ Hành cấp năm, em với anh chiến một trận."
Tô Tuyết Nhi nói, bỗng nhiên cảm giác mình trở lại quá khứ, trở lại quãng thời gian tươi đẹp đó. Cô ý thức được, dường như đã lâu rồi cô chưa nói những câu như vậy.
"Ha ha ha, OK." Trong quang não, Cố Thanh Sơn cười lớn.
Lúc này mấy vị Phủ chủ đã đứng lên chuẩn bị lên đường lần nữa, Tô Tuyết Nhi hoảng hốt vội nói: "Vậy nhé, hiện tại em có chút việc, quay về rồi trò chuyện tiếp."
"Được, nỗ lực tu hành đi." Cố Thanh Sơn nói.
Tín hiệu cắt đứt, Tô Tuyết Nhi lập tức cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn.
"Ngũ Hành... cấp năm... Mình nhất định phải đạt được." Cô cắn môi, yên lặng siết chặt nắm tay.
Lúc này ánh mặt trời bị mây đen che lấp, trời bắt đầu đổ mưa.
Hạt mưa rơi xuống mặt đất càng ngày càng dày, Tô Tuyết Nhi vươn tay hứng một chút nước, cả người lập tức run lập cập. Đây là mưa băng, những hạt mưa mang theo khí lạnh rét buốt xuyên thấu qua xương cốt.
Chín Phủ chủ tiếp tục lên đường, gian nan đi về phía trung tâm của Bắc Cực.
Mưa liên tục không ngừng nghỉ, gió bắc rít gào giận dữ. Khí hậu ác liệt như vậy, cho dù là chức nghiệp giả đến đây cũng chưa chắc đã chịu đựng được, nhưng kỳ diệu là nước mưa và gió bão hoàn toàn không cách nào đến gần bọn họ.
Tô Tuyết Nhi chú ýthấy, từ khi tiến vào nơi này, áo choàng Tinh Huy trên người cô vẫn luôn nhẹ nhàng lay động. Ở dưới chiếc nón rộng vành, nhiệt độ rất thích hợp, không khí sảng khoái.
Đây cũng là thứ bảo đảm nhóm Phủ chủ có thể không ngừng tiến lên.
Đi một đoạn, trên đường bắt đầu xuất hiện một vài xác chết khô quắt. Những thi thể này đều mất đi hơi nước, co lại thành một cục, bởi vì niên đại đã lâu, chỉ cần gió bão thổi qua thì lập tức hóa thành cát bụi.
"Không cần quan tâm, đều là người rình mò bí mật của Cửu phủ chúng ta." Một Phủ chủ nói.
"Bọn họ chết như thế nào vậy?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Không có áo choàng Tinh Huy, chỉ cần vật sống tiến đến đây đều sẽ chết." Một Phủ chủ khác nói.
"Mưa này có vẻ có vấn đề, chúng ta tăng nhanh tốc độ." Phủ chủ đi đầu đội ngũ hô lớn.
Tô Tuyết Nhi gật đầu đuổi sát theo.
Dọc đường đi, mưa băng càng ngày càng lớn. Gió bão mang theo mưa băng đánh lên mặt đất vang lên âm thanh răng rắc. Rất nhiều nơi bằng phẳng bị mưa băng cọ rửa, lộ ra thể hợp kim cứng rắn bên dưới.
Tô Tuyết Nhi hoảng sợ.
Mặt đất nơi đây sao lại bằng hợp kim?
Theo bản năng, cô dùng chân chà chà lên mặt đất, lại có cảm giác cứng rắn từ mặt đất truyền đên.
Tô Tuyết Nhi lập tức để ý.
Nơi này bị bùn đất và nham thạch bao trùm, nhưng cô lại cảm giác mình đang đi trên một bề mặt rất bằng phẳng.
Cô nhanh chóng phát hiện ra một sự thực khiến người ta khó tin.
Phía dưới cả một vùng đất này, đều là hợp kim tạo thành.
"Không cần thử, bây giờ dưới chân chúng ta không có bao nhiêu vật che phủ, cô có thể chạm vào mặt ngoài của đài điều khiển." Một Phủ chủ nói.
"Mặt ngoài của đài điều khiển?" Tô Tuyết Nhi hỏi ngược lại.
"Một loại hợp kim, đây là nguyên vật liệu không có trên hành tinh này." Phủ chủ kia lại nói.
"Hành tinh này?"
"Đúng, hành tinh này... Nói thật, cho dù có nguyên liệu, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ cũng không cách nào chế tạo được hợp kim này."
"Trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ... chế tạo hợp kim..." Tô Tuyết Nhi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Một Phủ chủ khác xen vào nói: "Chúng ta đã sắp tới gần trung tâm của cực, cho nên những thứ dưới chân đều thuộc về đài điều khiển."
Tô Tuyết Nhi ngẩn ra.
Đột nhiên, một ý nghĩ kinh người xuất hiện trong đầu cô.
"Khoan..." Cô kêu lớn lên.
"Đúng vậy, cô nghĩ không sai." Phủ chủ vừa nói khẳng định: "Phi thuyền rất lớn, nằm ngang toàn bộ cực Bắc."
Mấy vị Phủ chủ khác đồng loạt quay đầu lại, mặt mang ý cười, thưởng thức vẻ khiếp sợ trên mặt Tô Tuyết Nhi. Lần đầu tiên bọn họ biết được chân tướng này, trên mặt cũng có biểu cảm giống như vậy.
"Đi nhanh đi, chúng ta tranh thủ tới chân núi trước khi trời tối, nếu không... Mấy thứ hung ác xuất hiện thì lại phiền phức to." Phủ chủ đi đầu nói.
Nhóm Phủ chủ nghe ông ta nói vậy thì đồng loạt tái mặt, tốc độ dưới chân lập tức tăng nhanh.
Bây giờ là thời điểm mặt trời không lặn ở vùng cực, cho nên lúc trời tối thì trời cũng không đen... Nhưng mây đen trên bầu trời càng ngày càng dầy, từng bước che đi ánh mặt trời ảm đạm.
Tia sáng càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Mưa lạnh ào ào đổ xuống, cọ rửa vạn vật.
Trong mưa gió, cuối cùng đoàn người cũng đã tới đích.
"Tôi và các ông thương lượng nhé." Một Phủ chủ thở hổn hển nói.
"Chuyện gì?" Có người hỏi.
"Mấy năm tới đây, đừng ông nào chết nữa nhá, bằng không... tôi ăn không tiêu nữa đâu."
"Có Tinh Huy chống đỡ, ông sẽ không gặp phải vấn đề lớn gì đâu."
"Nhưng như thế này chẳng khác nào đang chịu tội cả."
Trong lúc mấy vị Phủ chủ nói chuyện, Tô Tuyết Nhi lại đánh giá xung quanh.
Nơi này là một ngọn núi cao do kim loại đúc thành. Khi bọn họ đi tới chân núi, thì có một cái đài nho nhỏ bằng kim loại mọc lên từ dưới đất.
Tám Phủ chủ lần lượt tiến lên, ấn dấu tay của mình lên cái đài đó.
"Tới đây, Tô phủ chủ, cô cũng ấn một cái đi." Có người gọi.
Tô Tuyết Nhi lập tức tiến lên, đặt tay lên đài kim loại.
Có đủ vân tay của chín vị Phủ chủ, trên đài kim loại đột nhiên nổi lên một cái nút màu xanh lá và một cái nút màu đỏ.
"Nhớ kỹ hai cái nút này." Một Phủ chủ nói.
"Chúng để làm gì vậy?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Tản ra sóng ngụy trang bao ngoài hành tinh, làm cho lũ quái vật vũ trụ không thể nhận ra sự tồn tại của hành tinh này."
"Nhấn nút màu xanh, bắt đầu vận hành, nhấn nút màu đỏ, ngừng ngụy trang."
"Bây giờ đang ở trạng thái vận hành?"
"Từ thời cận đại tới giờ vẫn luôn vận hành, nếu không nhiều quái vật vũ trụ như vậy, sao có thể làm như không thấy cái hành tinh bừng bừng sức sống này của chúng ta chứ?"
"Đây cũng là nguyên nhân Liên Bang vĩnh viễn không bị địch quốc xâm phạm."
"Nếu người nào dám đối phó với Liên Bang, nhất định phải chuẩn bị đối mặt với đám quái vật vũ trụ chen nhau mà tới."
"Cô nhớ kỹ, không có người nào dám xâm lược Liên bang Tự Do, Liên Bang vĩnh viễn thuộc về Cửu phủ, thuộc về chúng ta."
Nhóm Phủ chủ ân cần dạy bảo.
"Tôi nhớ kỹ rồi." Tô Tuyết Nhi nói.
"Người thừa kế mới đã tới, xin hãy chỉ dẫn phương hướng cho cô ấy." Một Phủ chủ nói với đài kim loại.