Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại rồi mở ra, bỗng nhiên nói: "Không cần."
[Thưa ngài?] Nữ Thần Công Chính khó hiểu nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, nhìn sang Anna: "Anna, nghe tôi nói đây. Trong vài phút cuối cùng này, tôi hy vọng cô có thể bình yên ở cạnh phụ vương mình. Tôi biết, nếu bây giờ chúng ta rời đi thì cô nhất định sẽ khổ sở cả đời. Đừng đợi đến khi xa nhau mãi mãi, trong lòng vẫn còn tồn đọng nỗi tiếc nuối không bao giờ phai.”
Nói xong, hắn đặt máy Bước nhảy siêu tốc xuống dưới đất bên cạnh Anna.
"Anh muốn làm gì!" Anna khống chế không nổi, nói.
"Cô không cần để ý tới cách làm của tôi, bởi vì cho dù người đó không phải là cô thì tôi cũng sẽ làm như vậy." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đi ra ngoài cửa, miệng vẫn tiếp tục: "Không một ai được phép quấy rầy khoảnh khắc đoàn tụ cuối cùng giữa một người cha và con gái của ông ấy. Cho dù là Thánh đồ, cũng không thể được." Dứt lời, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Cố Thanh Sơn.
Trong suốt quá trình đó, Quốc vương chỉ lẳng lặng nhìn Cố Thanh Sơn, mãi cho đến khi hắn đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
"Có thể nhìn ra được là bình thường hắn cũng rất hiếu thuận." Quốc vương nói.
"Không phải đâu phụ vương. Anh ấy là trẻ mồ côi, khi anh ấy lên sáu thì ba mẹ đã không còn nữa rồi, từ đó anh ấy vẫn sống một mình cho tới bây giờ." Anna nói.
Nghe được lời này, Quốc vương không khỏi sửng sốt một chút, đột nhiên hỏi: "Hắn chính là Thân vương mà con đã chọn?"
"Đúng vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy thì con đã coi trọng anh ấy luôn rồi." Anna thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của phụ vương mình, nói.
Trên mặt Quốc vương lộ ra ý khen ngợi: "Con gái, ánh mắt của con thật không tệ. Ta từng cố ý thử những kẻ ở bên cạnh con một chút, bởi vì ta phát hiện hắn đeo tín vật Tử Thần."
"Con đưa cho anh ấy đấy, anh ấy trả lại cho con, sau đó con lại đưa lại cho anh ấy."
Quốc vương bị những lời này làm cho choáng váng một chút, hỏi: "Con nói là hắn trả lại cho con?"
"Đúng vậy."
Quốc vương sợ đến mức run cả người, một lúc lâu sau mới khó hiểu nói: "Bây giờ còn có nguời ngốc như vậy sao?"
"Đúng thật là rất ngốc."
Quốc vương thở dài nói: "Như vậy thì xem ra ánh mắt của con cũng không phải là tốt bình thường đâu." Ngay sau đó, vẻ mặt của ông bỗng trở nên rất nghiêm túc: "Trước khi ta hoàn toàn tiêu tán, còn có một việc mà ta nhất định phải nói cho con biết. Gia tộc Medici chúng ta vẫn còn một vật gia truyền đã được gìn giữ suốt bảy trăm năm qua, ta phải nói hết bí mật của nó cho con biết thì mới không thẹn với danh tiếng của Medici."
"Mấy trăm nay nay, ngoại trừ gia chủ của gia tộc thì không ai có thể kế thừa được bảo vật gia truyền này. Anna, con là cô gái có thiên phú nhất trong lịch sử của gia tộc Medici, cũng là người cuối cùng còn sót lại của gia tộc, dù có thể kế thừa được nó hay không, thì cũng không cần phải để ở trong lòng."
Quốc vương nhìn thoáng qua đứa con gái của mình, ánh mắt căn bản không nỡ dời đi. Ông vươn tay ra muốn xoa đầu con gái, nhưng lại chợt nhớ ra rằng mình không thể nào chạm vào bất cứ thứ gì cả.
Tay ông ta khựng lại ngay giữa không trung.
Anna tiến lên một bước, đưa đầu mình lại gần, đặt ở dưới tay của ông ấy.
"Con không biết cái mà người nói là cái gì." Cô nhẹ nhàng nói.
"Thỉnh các vị thần linh trên trời cao chứng giám cho ta." Sắc mặt Quốc vương khá là nghiêm nghị: "Hôm nay, ở chỗ này, ta sẽ giao lại vật gia truyền của gia tộc Medici cho con gái của mình là Anna. Từ nay về sau, Anna chính là chủ nhân mới của gia tộc Medici."
Trong phòng trưng bày, vẻ mặt của Quốc vương hết sức trang nghiêm, giọng điệu chậm rãi mà kiên định. Trên bức tranh phía sau lưng hai người họ cũng có một màn gần giống như vậy, đó là một vị Quốc vương trẻ tuổi đang dùng một tay xoa đầu con gái của mình, tay kia thì đang cầm một chiếc vương miện, chuẩn bị đeo lên cho cô bé.
Trong khi đó, ở cách bọn họ một bức tường, Cố Thanh Sơn vừa đóng cửa lại liền nhìn thấy Thánh đồ Yvan, kẻ mà hắn từng đối mặt khi đi ngang qua cửa kiểm soát.
Gã mặc một bộ trường bào màu trắng của tu sĩ khổ tu, lộ ra cả bả vai và vòm ngực. Gã yên lặng đứng ở cuối hành lang, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
"Anh đang tìm tôi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tôi đã đợi rất lâu rồi." Thánh đồ Yvan nói ra.
"Ồ, thật là một người tận tâm tận lực, làm tròn chức trách." Cố Thanh Sơn nói.
"Là chức trách, cũng là niềm vui." Trên gương mặt của Yvan lộ rõ vẻ tàn nhẫn.
"Anh vội vã đến tìm tôi làm gì? Để luận bàn ư?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Trước lúc đó..." Yvan nói: "Dựa theo trình tự thì tôi nhất định phải nói cho cậu biết, nơi đó từ trước đến nay đều không cho phép khách bước vào."
Trên gương mặt Thánh đồ hiện ra một nụ cười kỳ lạ, giống như một con mèo khi phát hiện ra tung tích của con chuột vậy.
"Thế à? Vậy chắc tôi lạc đường rồi."
Cố Thanh Sơn sửa sang lại cổ áo, lại chỉnh chỉnh tóc mình rồi thuận tay đổi danh hiệu thành "Du Kích Tướng Quân", sau đó sải bước đến chỗ đối phương, vừa đi vừa nói: "Nếu anh không ngại thì phiền anh dẫn tôi trở lại chỗ vũ hội."
"Tôi rất vinh hạnh có thể dẫn cậu rời khỏi đây." Thánh đồ nói.
Lúc này, ánh sáng màu ngà sữa nhanh chóng tụ lại, tạo thành một hình vẽ trang nghiêm mà thánh khiết, lặng yên xuất hiện ở dưới chân gã.
Là Thiên Tuyển kỹ hệ Thần Bí của Thánh giáo, Chuộc Tội. Dù là bất cứ chiêu thức gì đánh ra gây thương tổn cho người thi triển, thì người công kích sẽ phải nhận lại gấp bội.
Cố Thanh Sơn quét mắt qua một cái, trong lòng lập tức hiểu rõ.
"Vậy còn chờ gì nữa. Anh dẫn đường đi, tôi sẽ theo sau." Hắn nói.
"Không không không, chúng ta không thể đi." Thánh đồ Yvan lắc đầu nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, khoảng cách cũng từ từ gần lại.
"À phải, tôi biết rồi, thật xin lỗi." Cố Thanh Sơn tựa như đã hiểu ra cái gì đó, lấy ví tiền từ trong túi ra.
"Tôi đã quên mất là ở Thánh quốc này, muốn làm cái gì cũng thì cũng phải thu phí. Đây, tiền boa của anh đây." Hắn rút ra một xấp tiền rồi lắc lắc ở trong tay.
Sắc mặt của Yvan thật sự rất không tốt, gã trầm giọng quát lên: "Mày nhục nhã tao như vậy, tao sẽ trả lại gấp trăm lần cho mày!"
"Tiền cũng không muốn? Vậy anh muốn làm gì?" Trên mặt Cố Thanh Sơn lộ vẻ khó hiểu. Hắn đã đi qua hơn nửa hành lang, nhưng dưới chân cũng không ngừng chút nào, vẫn tiếp tục tiến về phía đối phương như trước.
"Thính giác của ta khác hẳn với người bình thường. Bên trong căn phòng mà ngươi vừa đi ra kia, dường như còn truyền tới tiếng hô hấp và tiếng tim đập nữa. Tao cho rằng đó là một đứa con gái." Thánh đồ Yvan cười gằn nói: "Không bằng chúng ta chờ thêm một chút nữa, để xem xem cô bạn gái bé nhỏ của mày là ai."
Cố Thanh Sơn dừng lại một chút, không ngừng lắc đầu nói: "Là một chủ nhà, vậy mà anh lại quá tò mò soi mói việc riêng của khách.”
Hắn chau mày lại, nhìn chằm chằm vào hình vẽ thánh khiết dưới chân Thánh đồ, bỗng nhiên thở dài nói: "Nói thực, tôi không muốn đánh với anh đâu."
Yvan cảm thấy hứng thú, hỏi: "Vì sao? Sợ tao à?"